Lãnh Như Tuyết nhìn sắc mặt ửng hồng không bình thường của Ưu Vô Song, còn có ánh mắt mê ly đó, bất giác cảm giác được hạ phúc căng cứng, không nhìn được chửi thầm một tiếng: “Chết tiệt!”
Sau đó hai tay nắm lấy vai Ưu Vô Song, gọi: “Nữ nhân, nàng tỉnh lại đi!”
Nhưng Ưu Vô Song lúc này thần trí mơ hồ, nàng chỉ vô thức muốn ôm chặt Lãnh Như Tuyết, nàng căn bản không nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói gì. Vả lại, cảm giác nóng bừng không ngừng dâng lên trong người, khiến nàng không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng.
Lãnh Như Tuyết nhíu mày, bản thân hắn cũng cảm nhận được một nhiệt độ nóng bừng từ dưới bụng dâng lên, cộng thêm Ưu Vô Song trong lòng hắn không ngừng động đậy, khiến hắn cơ hồ mất khống chế!
Hắn nhìn xung quanh, sau đó lại một lần nữa chửi thầm, sau đó bế vội Ưu Vô Song dậy, đi nhanh về phía lối đi nhỏ.
Lối đi cực kì nhỏ hẹp, Lãnh Như Tuyết ôm lấy Ưu Vô Song, bởi vì sợ nàng va phải bị thương, cho nên, động tác cực kí cẩn thận.
Nhưng Ưu Vô Song lại cực kì không yên phận, nàng ở trong lòng Lãnh Như Tuyết, không ngừng nhúc nhích cơ thể, bởi vì, trong người nàng đang có một ngọn lửa đang cháy phừng phừng, đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của nàng!
Lãnh Như Tuyết khó khăn lắm mới ôm Ưu Vô Song ra khỏi lối đi, về đến gian thạch thất đầu tiên, và lúc này, sức chịu đựng của hắn cũng đã đến cực hạn.
Hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song trên chiếc giường ngọc, mâu đen thâm trầm phun ra một ngọn hoa hỏa, hắn đột nhiên gầm một tiếng, sau đó vội đè cơ thể nhỏ nhắn của Ưu Vô Song dưới người.
Đôi môi nóng bỏng, áp lên đôi môi đỏ hồng của Ưu Vô Song, không ngừng quét khắp miệng nàng, lưỡi linh hoạt lùng sục nơi sâu nhất, đoạt lấy vị ngọt trong miệng nàng.
Ưu Vô Song lúc này đã hoàn toàn sa vào trầm luân, hai tay bất giác khoát lên đôi vai rộng lớn của Lãnh Như Tuyết, miệng không ngừng phát ra âm thanh thâm ngâm, nàng bây giờ, chỉ muốn có nhiều hơn.
Và sau khi cảm giác mãnh liệt ban đầu trôi qua, động tác của Lãnh Như Tuyết trở nên ôn nhu, tay hắn linh hoạt cởi bỏ những chướng ngại vật giữa hắn và Ưu Vô Song, cho đến khi họ không còn mảnh nào trên người, cơ thể hắn mới hoàn toàn dán trên cơ thể mê người của nàng, sau đó gầm thầm một tiếng, trong tiếng thâm ngâm của Ưu Vô Song, hoàn toàn chiếm người nhân nhi dưới thân thành người của mình.
Đuốc trong thạch thất chiếu sáng cả gian thạch thất tựa như ban ngày, ánh sáng màu đỏ ấy, soi rọi vào thân người quấn chặt lấy nhau không ngừng cử động trên chiếc giường bạch ngọc, trong phút chốc, tiếng thở nặng nhọc cùng với tiếng ngâm vì hoan ái khiến cho cả gian thạch thất đầy âm hưởng ám muội khiến người khác giả tưởng.
Tuy nhiên, nếu như Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song có thể dừng lại chăm chú lắng nghe thì còn có thể nghe thấy âm thanh thâm ngâm đầy mị hoặc, nhưng tiếc là, hai người đang chìm đắm trong thế giới của mình, căn bản không phát hiện kì tượng trong thạch thất.
Không biết qua bao lâu, sau tiếng gầm của Lãnh Như Tuyết, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lãnh Như Tuyết hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, ôn nhu nhìn người nhân nhi trong lòng, phát hiện, khuôn mặt giai nhân đỏ ửng mê người, nhưng người thì đã chìm vào giấc ngủ.
Lãnh Như Tuyết khẽ mỉm cười, mâu đen thâm trầm của hắn chứa đựng sự thỏa mãn trước nay không hề có, hắn nhẹ nhàng xoay người, nằm xuống, sau đó cẩn thận, động tác cực kì ôn nhu ôm Ưu Vô Song vào lòng, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chính trong lúc Lãnh Như Tuyết nhắm mắt lại, bức tượng điêu khắc bỗng nhiên bạo phát một luồng sáng mãnh liệt, chỉ là trong phút chốc, lại hồi phục bình lặng.
Nhưng, theo sau sự tắt dần của nguồn sáng, Ưu Vô Song vốn dĩ đã ngủ say lại bắt đầu không an phận mà nhúc nhích, còn Lãnh Như Tuyết lại đột nhiên cảm nhận được du͙© vọиɠ kịch liệt trong người mình.
Và, cơ hồ trong vô thức, hai người trên giường lại quấn chặt lấy nhau, âm thanh thâm ngâm đầy mị hoặc, khiến huyết mạch người khác căng lên, một lần nữa vang lên.
Thời gian, cứ trong tiếng thở gấp rút như vậy, từ từ trôi qua, cho đến khi hai người trên giường thật sự mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Khồng biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ mở mắt, hắn liếc nhìn người nhân nhi bên cạnh, sau khi cảm nhận được tiếng thở đều đặn của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thỏa mãn ôm lấy nàng, lẳng lặng đợi giai nhân trong lòng tỉnh lại.
Nhớ lại những gì khi nãy, Lãnh Như Tuyết bất giác mỉm cười hạnh phúc, hắn biết nàng nhất định là rất mệt, hắn biết nàng sơ kinh nhân sự, rất mệt, nhưng không biết tại sao, hắn lại không khống chế được mình, một lần rồi lại một lần chiếm lấy nàng, cho đến khi cực kì mệt mỏi, hắn mới buông nàng ra.
Và nàng, cuối cùng cũng hoàn hoàn toàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
Ưu Vô Song từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, nàng phảng phất như có một giấc mơ, trong mơ, nàng không ngừng quấn lấy Lãnh Như Tuyết, sau đó cùng hắn một lần rồi lại một lần đạt đến cao phong của khoái lạc.
Cảm giác ấy, rất mãnh liệt, rất chân thực.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười lười nhác, nàng cư nhiên mộng xuân, vả lại còn là một giấc mộng xuân khiến người khác mặt đỏ tim đập, cự kì tiêu hồn, cơ nhiên mơ thấy nàng và Lãnh Như Tuyết cùng XXOO, đây là việc gì chứ? Tư xuân sao?
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Ưu Vô Song rất nhanh hóa thạch, bởi vì, nàng cảm nhận được, mình đang bị một cơ thể ấm áp ôm lấy, ngón tay nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, và hơi thở ấm áp của hắn.