Đối diện với sự tri vấn của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song nhất thời không có gì để nói, việc nàng duy nhất có thể làm lúc này chính là để mặc cho sự ủy khuất của mình hóa thành giọt lệ, cứ thế mà tuôn trào.
Nàng cảm thấy ngày càng không hiểu Lãnh Như Tuyết, hôm nay hắn khác với mọi hôm, đúng là khác, nếu như là trước kia nàng từng vô số lần chọc giận hắn, nhưng đối diện với Lãnh Như Tuyết hễ chút là phát điên này nàng lại sợ hãi.
Hôm nay nàng đã sợ, bởi vì nàng chưa hề nghĩ qua, một người kiêu ngạo như Lãnh Như Tuyết lại trở nên yếu đuối như vậy, thậm chí còn điên cuồng như thế.
Hắn như vậy khiến nàng kinh hãi.
Nhìn ánh mắt đầy sự kinh hãi của Ưu Vô Song, lòng Lãnh Như Tuyết càng đau đớn, hôm nay lúc hắn thượng triều mới biết là phụ
hoàng
đã hạ chỉ cho hắn từ Ưu Vô Song, sau đó thành thân cùng Uyển Tử.
Tuy lúc ở Lăng Phong huyện hắn đã quyết định từ Ưu Vô Song, cho nên khi Uyển Tử nói thích hắn thì hắn đã không cự tuyệt. Nhưng khi phụ
hoàng
hạ chỉ lại khiến hắn nhìn rõ tình cảm của bản thân, hắn đối với người nữ nhân trong lòng không có hắn này thập phần không nỡ.
Nhưng thân là
hoàng
tử, hắn biết mình không thể kháng chỉ, nay phụ
hoàng
hạ chỉ, vậy thì việc hắn từ Ưu Vô Song sẽ thành sự thật, không còn có đường lui nữa.
Nhưng mà hễ nghĩ tới Ưu Vô Song rời xa hắn, cùng người nam nhân tên Tiêu Tịch kia sát cánh với nhau, hắn khó mà chấp nhận.
Tuy dù hắn có khó chấp nhận đi chăng nữa hắn cũng không thể không chấp nhận, bởi vì hắn không thể kháng chỉ, đây là việc duy nhất hắn có thể làm, mượn rượu giải sầu, khi uống say có lẽ tim sẽ không còn đau nữa.
Nhưng hắn phát hiện, dù hắn uống say, hình bóng nàng vẫn cứ xuất hiện trong đầu hắn, hắn không khống chế được mình, một lần nữa đi đến Dạ Vân điện, vì hắn nhớ nàng, hắn nhớ nàng đến điên cuồng, nhớ nàng nhớ đến mức tim đau nhói.
Hắn muốn chính miệng hỏi nàng rằng tại sao trong lòng nàng không có hắn, nếu như lòng nàng có hắn, vậy thì hắn có thể vì nàng mà không tiếc kháng chỉ, chỉ cần nàng lưu lại bên hắn.
Nhưng nước mắt trên mặt nàng đã cho nàng câu trả lời, trong lòng nàng căn bản không có hắn, người nàng yêu là người nam nhân tên Tiêu Tịch.
Nhìn nước mắt trên mặt nàng, lòng hắn đố kỵ đến mức muốn gϊếŧ người, nhưng hắn không thể làm bất cứ việc gì khiến nàng tổn thương, hắn muốn cường bạo nàng, báo thù việc nàng bất trung với hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy nước mặt của nàng hắn không nhịn được đã dừng tay.
Trái tim của Lãnh Như Tuyết lúc này đang nhỏ máu, hắn cười thảm một tiếng, từ từ đứng dậy, sắc mặt vô cảm nhìn Ưu Vô Song y phục không chỉnh tề, sau đó quay người khập khiễng rời đi.
Ưu Vô Song lẳng lặng nhìn theo bóng dáng Lãnh Như Tuyết biến mất nơi cửa tẩm phòng, một tia đau nhói từ thâm tâm từ từ tràn ngập lòng nàng, nàng thậm chí quên đi nàng bây giờ y phục không chỉnh tề.
Ánh mắt tuyệt vọng và đầy đau khổ của Lãnh Như Tuyết khiến lòng nàng rất đau, nàng đối với hắn có một tia không nỡ.
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu như, nếu như lúc ở Lăng Phong huyện nàng không nói rằng mình thích Tiêu Tịch, vậy thì nàng và Lãnh Như Tuyết sẽ không đến bước này?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác cười khổ, nàng đang nghĩ gì vậy? Dù không có Tiêu Tịch, nàng và hắn không thể, bây giờ hắn thành thân với Uyển Tử, còn nàng cũng có cuộc sống nàng muốn, nàng tuyệt đối không muốn lưu lại thất vương phủ, làm một thất vương phi hữu danh vô thực.
Nàng muốm tự do, nàng muốn một đời một kiếp một đôi người, muốn cùng người nam nhân mình yêu sống cuộc sống bình lặng đến bạc đầu răng long.
Đây chính là tình yêu mà Ưu Vô Song muốn, bất kể là thế kỉ 21 hay là thời đại phong kiến, điểm này từ trước đến nay không hề thay đổi.
Còn Lãnh Như Tuyết, bất kể như thế nào, đều không thể cho nàng, nàng và hắn từ khi bắt đầu đã định sẵn là không thể, hắn xuất thân thời đại phong kiến,
hoàng
gia cao quý, hắn từng vì người nữ nhân khác mà dùng hình với nàng, từng ác ý hành hạ nàng.
Những việc này đều là khúc mắc không thể giải giữa nàng và hắn. Dù cho hắn bây giờ quan tâm nàng, nhưng tục ngữ nói, vô tình nhất chính là
hoàng
gia, tình cảm của một vương gia như hắn có thể lưu trên người nàng bao lâu?
Trước kia là Ưu Lạc Nhạn, bây giờ là nàng, sau này thì sao? Sẽ là ai? Uyển Tử? Hay là nữ tử vô danh khác?
Ưu Vô Song cười trong cay đắng, có lẽ, có lẽ nàng nên rời khỏi nơi này, nếu như nàng đoán không lầm, Lãnh Như Tuyết sẽ đưa cho nàng hưu thư trước khi hắn và Uyển Tử thành thân, bây giờ cách ngày thành thân của hắn không mấy ngày, nếu không ngoài ý muốn thì ngày mai sáng nàng sẽ nhận được hưu thư của Lãnh Như Tuyết.
Tất cả sẽ kết thúc, không phải sao? Ưu Vô Song, ngươi nên tiêu diêu mà rời khỏi chứ.
Nhưng sao tim nàng lại không nỡ như vậy, sao lại đau như vậy?
Ưu Vô Song đột nhiên cảm thấy bản thân rất mệt, nàng mệt mỏ nhắm nghiền mắt, yên tĩnh trầm luân trong suy tư.
Trong mông lung, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vàng và tiếng hét kinh hãi của Vân Nhi. Nhưng rất nhanh, nàng bàng
hoàng, phảng phất đã về đến thế kỉ 21, nàng thậm chí nhìn thấy cha và mẹ nàng. Còn có vẻ mặt đau thương của mẹ nàng, gương mặt xanh xao và tiều tụy hơn trước nhiều.
Nàng phảng phất như về đến cục cảnh sát, gặp được những đồng sự thường hay đấu khẩu trước kia, nàng đột nhiên phát hiện, nàng rất hoài niệm những ngày tháng ở thế kỉ 21 trước kia, rất rất hoài niệm.
Bức họa tựa như tranh ảnh chớp, bay nhanh thoáng qua đầu nàng, cuối cùng dừng trên một dung mạo tuấn mĩ, sau đó Ưu Vô Song rơi vào màn đêm u tối vô bờ.