Ngoài cửa rất nhanh truyền lại tiếng nhịn cười của Vân Nhi, sai đó là âm thanh nàng ta từ từ rời khỏi.
Không biết tại sao, Ưu Vô Song cảm thấy a đầu ấy khi nãy nhất định là đang nghe lén nàng và Lãnh Như Tuyết nói chuyện.
Nếu không thì tại sao tiếng của nàng ta lại mang một ý vị nhịn cười?
Nghe thấy sự phân phó của Ưu Vô Song với Vân Nhi. Khóe miệng Lãnh Như Tuyết khẽ co giật.
Sao mà hắn cảm thấy, Ưu Vô Song ngoài tuyên cáo sự bất mãn của mình ra đồng thời còn hạ thấp hắn?
Không lẽ, hầu hạ hắn khiến nàng khó chịu vậy sao?
Hễ nghĩ tới việc Ưu Vô Song tươi cười với người nam nhân khác chỉ duy nhất lạnh lùng với hắn, trong lòng Lãnh Như Tuyết rất không thoải mái.
Hắn nhìn Ưu Vô Song, thấy nàng tức hầm hầm ngồi bên ghế, không có ý muốn quan tâm đến hắn, hắn mở miệng định nói gì đó nhưng lại nén lại.
Trong lòng nghĩ:dù nàng có không thích hắn đi chăng nữa thì nàng là vương phi của hắn, hầu hạ hắn là việc thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa, bây giờ hắn bị thương, hắn hà tất so đo thái độ của nàng? Dù sao đi nữa, từ trước tới nay, Ưu Vô Song đối với hắn đều là bộ dạng này, hắn cũng đã quen rồi, nếu như ngày nào đó nàng đột nhiên trở nên dịu dàng thì hắn mới thật sự không quen!
Lãnh Như Tuyết cảm thấy lòng mình bình tâm lại chút ít, lại nói, không phải Ưu Vô Song chịu lưu lại hầu hạ hắn sao? Có lẽ ngoài miệng nàng không chịu thừa nhận nhưng kì thực trong lòng lén lén thích hắn ấy chứ?
Nghĩ tới việc Ưu Vô Song lén lén thích mình, khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên một đường cong ý vị, thậm chí ngay cả hắn cũng không biết tai sao khi hắn nghĩ Ưu Vô Song thích hắn lòng hắn lại vui đến vậy.
Trong lúc Lãnh Như Tuyết đang thầm vui mừng, một trận bước chân truyền lại, ngắt quãng sự trầm tư của hắn.
Hắn không vui quay đầu lại nhìn, thì ra là Vân Nhi đem mật đường đến, chỉ thấy Vân Nhi đặt mâm điểm tâm và mật đường trên bàn, cười và nói với Ưu Vô Song: “tiểu thư, mật đường người muốn nô tì đã đem tới, nô tì không quấy rành người và vương gia nữa! Nô tì cáo lui!”
Nói xong, Vân Nhi không đợi Ưu Vô Song nói gì, đã chạy ra ngoài, ra khỏi tẩm phòng, còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho họ.
Lãnh Như Tuyết đối với hành động của Vân Nhi rất hài lòng, trong lòng nghĩ: a đầu này thật thú vị, quả là người rất lanh lợi.
Còn Ưu Vô Song thì trái ngược với Lãnh Như Tuyết, nàng căm giận nhìn cánh cửa phòng bị Vân Nhi đóng lại, trong lòng thầm chửi Vân Nhi không nói nghĩa khí, biết nàng bị Lãnh Như Tuyết làm khó mà cũng không lưu lại giúp nàng.
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng vừa tức vừa hận của Ưu Vô Song, lòng cười thầm nhưng ngòai mặt vẫn giữ vẻ mặt bình thường nói: “vương phi, ngươi bây giờ có thể đút cho bổn vương uống thuốc được rồi!”
Ưu Vô Song thu lại ánh mắt có chút không cam tâm, sau đó cầm lấy mứt trên bàn, động tác cực kì thô lỗ đưa tới trước mặt Lãnh Như Tuyết, quát: “ăn đi! Tốt nhất nghẹn chết ngươi luôn!”
Lãnh Như Tuyết khẽ lắc lắc đầu, nói: “ngươi phải từng chút từng chút đút bổn vương ăn, người hầu hạ phãi rất tận tâm, việc này vương phi không cần bổn vương dạy chứ?”
Trong lòng Ưu Vô Song cơ hồ sắp phát nổ, nhưng nàng bây giờ không thể làm gì Lãnh Như Tuyết, hừ một tiếng, cố nén cơn giận trong lòng nói: “ngươi ăn hay không ăn? Nếu như ngươi nói ngươi không động đậy được, ta không ngại đem toàn bộ đồ trên bàn nhét vào miệng ngươi!”
Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, thậm chí cảm nhận được trên đầu Ưu Vô Song giờ đang bốc ra khói, hắn rất thông minh nên biết được lúc nào nên dừng lại, cho nên, hắn vờ hết cách nhìn Ưu Vô Song một cái, sau đó đưa lấy lấy một miếng mứt trong mâm cho vào miệng, vừa ăn vừa không quên oán trách nói: “có người hầu hạ như vậy, vương phi quả là khiến cho bổn vương đại khai nhãn giới………”
Ưu Vô Song cơ hồ tức giận đến cực điểm, nàng căm giận nhìn Lãnh Như Tuyết, đột nhiên nghĩ lại cuộc gặp gỡ với Tiêu Tịch tại tửu lâu hôm nay, lúc này nếu như người nằm trên giường là Tiêu Tịch, nàng nhất định sẽ không bực bội như vậy.
Trước mặt Tiêu Tịch, nàng nhất định sẽ làm một tiểu nữ nhân ôn nhu tựa thủy, nhưng tiếc là bây giờ người nằm trên giường không phải là Tiêu Tịch vị nam tử tựa thần tiên kia mà là Lãnh Như Tuyết tên đại hỗn đản!
Nghĩ tới đây, lòng Ưu Vô Song càng thất vọng, khó khăn lắm trong thời cổ đại này mới gặp được một cực phẩm nam nhân như vậy, tuy y có nói qua là họ sẽ còn gặp nhau nhưng không biết đó có phải là thật không?
Bây giờ thân phận nàng là vương phi của tên Lãnh Như Tuyết hổn đại này, nàng lại không thể quang minh chính đại đi tìm y, nếu như nàng đoán không lầm, vài ngày nữa
hoàng
đế sẽ phái nàng đi trị thủy, đến lúc đó, nàng sẽ rời khỏi kinh thành, e là đến lúc đó muốn gặp y cũng khó.
Lãnh Như Tuyết thấy Ưu Vô Song xuất thần, ánh mắt thoáng qua tia không vui, nàng đang nghĩ gì? Không lẽ là nhớ tới đại
hoàng
huynh?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết không vui dùng tay vỗ lấy tay Ưu Vô Song, không vui nói: “ngươi đang nghĩ gì vậy? Đừng quên ngươi bây giờ đang hầu hạ bổn vương, còn không mau đưa thuốc đến đây cho bổn vương?”
Ưu Vô Song hồi thần, căm giận nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó dặt mâm mật đường trở lại bàn, một lần nữa cầm chén thuốc lên, thô lỗ đưa đến bên miệng Lãnh Như Tuyết, cực kì bất nhẫn nói: “mau uống!”
Lần này Lãnh Như Tuyết không làm khó Ưu Vô Song, hắn nhíu mày, uống hết thuốc đã nguội trong chén.