Ngay lúc trong lòng Ưu Vô Song đang tự trách thầm bản thân thì
hoàng
đế đã cười nói: “ngươi không biết quy tắc trong
cung, trẫm cũng không trách ngươi, chỉ là, ngươi là vương phi của Tuyết Nhi, cũng là con dâu của trẫm, cho nên, sau này ngươi cứ theo Tuyết Nhi gọi trẫm là phụ
hoàng, biết chưa?” được rồi, đừng đứng ở đó nữa, ngồi trước đi.”
Ưu Vô Song giờ mới tỉnh ngộ, trong lòng thầm mắng bản thân hồ đồ, sao nàng lại quên mất việc này? Làm gì có con dâu nào trực tiếp xưng tên sau đó còn gọi cha vợ mình là
hoàng
thượng? Như vậy không phải là quá xa lạ rồi sao?
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười gượng gạo, sau đó cẩn thân từng bước đi đến bên chiếc ghế gỗ ngồi xuống, tuy
hoàng
đế diện mạo có vẻ dễ gần nhưng trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Dù sao đi nữa, người nam nhân trung niên trước mặt nàng là
hoàng
đế, một nhân nắm quyền sinh sát cả vương triều Tây Diệm, nếu như ông ta muốn lấy mạng nàng, chỉ cần động đậy cái miệng là được, nàng có thể không sợ hãi sao?
Có lẽ nhìn ra sự bất an trong lòng Ưu Vô Song,
hoàng
đế khẽ mỉm cưởi, nói: “Vô Song, ngươi có biết trẫm gọi ngươi tới đây vì việc gì không?”
Lòng Ưu Vô Song trầm xuống, nàng cẩn thận nhìn
hoàng
đế, chỉ thấy ông ta cười tươi, không có chút bộ dạng gọi người tới hỏi tội, lòng bất giác nhẹ nhõm, nhanh chóng đáp: “ta….Vô Song…..ko đúng, con dâu không biết……”
Dứt lời, Ưu Vô Song cơ hồ hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nhìn xem nàng nói những gì này? Sao mà lưỡi cứ như bị líu vậy.
Lời của Ưu Vô Song mới dứt,
hoàng
đế lại cười ha hả, ông ta nhìn nàng, nói: “khó trách Tuyết Nhi nói hắn đã thích ngươi, không chịu hưu phi, xem ra, ngươi không những dung mạo hơn hẳn muội muội, mà còn thẳng thắn đáng yêu hơn nhiều!”
Nghe thấy những lời nói của
hoàng
đế, suýt chút nữa là nhảy dựng lên, thì ra Lãnh Như Phong không gạt nàng, hắn ta thật sự bảo
hoàng
đế hạ lệnh bắt Lãnh Như Tuyết hưu phi, xem ra, là bị lời nói ba hoa mật ngọt của tên nam nhân đáng chết Lãnh Như Tuyết kia làm cho hồ đồ rồi.
Hoàng
đế không chú ý tới biểu tình trên mặt Ưu Vô Song, mà chỉ từ long án lấy ra một bức họa, sau đó nói với Ưu Vô Song: “Vô Song, ngươi qua đây, giúp trẫm xem bức họa này.”
Ưu Vô Song có chút ngờ hoặc đứng dậy, đi đến bên long án, nhìn thứ đồ bị
hoàng
đế mở ra, đợi khi nàng nhỉn rõ bức họa đồ trên long án, bất giác mở to mắt, kinh ngạc nói không ra lời.
Bởi vì, bức họa đồ ấy, kì thực chỉ là một bức tàng bảo đồ bình thường, nhưng trên đóo có chú thích, không phải bằng chữ mà là bằng số,vả lại còn là chữ số mật mã.
Đối với chữ số mật mã, Ưu Vô Song biết rõ và còn cực kì quen thuộc, bởi vì, khi nàng ở thế kỉ 21, nàng đã học qua tại trường cảnh sát, nếu như không phải là từng học qua, e là nàng cũng không biết bức họa đồ này ghi gì nữa.
Nhưng, nàng làm sao cũng không ngờ rằng, chữ số mật mã được cho là khó giải kia lại xuất hiện tại thòi đại này, việc này mới thật sự khiến nàng kinh ngạc.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Ưu Vô Song, ánh mắt
hoàng
đế thoáng qua tia màng quang, lạnh nhạt hỏi: “Vô Song, ngươi có thể nhìn ra bí mật của tấm họa đồ này? Những số này làm sao giải?”
Ưu Vô Song giật nảy mình, nàng ngẩn đầu nhỉn
hoàng
đế, sau đó nhỏ tiếng nói: “đây là số mật mã, phải tới nơi tương ứng mới có thề giải ra, phụ
hoàng, đây rõ ràng là tấm tàng bảo đồ, không lẽ Tây Diệm chúng ta có kho báu sao?”
Tay
hoàng
đế vì câu nói của Ưu Vô Song mà khẽ run, ông ta nhìn Ưu Vô Song giọng điệu khó giấu sự kích động mà nói: “Vô Song, ngươi nói đây là bức tàng bảo đồ?”
Lời của
hoàng
đế mới xuất, trong lòng Ưu Vô Song đã hối hận, nàng vốn dĩ cho rằng
hoàng
đế biết đây là bức tàng bảo đồ, cho nên mới cố ý hỏi nàng, nếu như nàng biết trước
hoàng
đế căn bản không xác định thì nàng nhất định không nói đây là bức tàng bảo đồ, đợi khi nàng tự mình đi tìm, không phải khi ấy nàng sẽ giàu to rồi sao?
Tiếc là, lời đã nói ra, Ưu Vô Song bây giờ hối hận đã không còn kịp nữa, cho nên, nàng mới không chút tinh thần, miễn cưỡng đáp: “vâng.”
Thần sắc
hoàng
đế kích động nhìn Ưu Vô Song, hỏi lần nữa: “Vô Song, những số này, ngươi có thể giải ra không?”
Biểu tình trên mặt Ưu Vô Song so với khóc còn khó coi bội phần, nàng gật gật đầu, nói: “nếu như đến nơi ghi trên bức họa đồ thì chắc không có vấn đề gì.”
Hoàng
đế vui mừng vô cùng, đột nhiên ông ta buông bức tàng bảo đồ trong tay xuống, lớn tiếng cườ, giọng điệu kích động nói: “thì ra ngươi chính là người có thể giải kiếp nạn, trẫm cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!”
Lời của
hoàng
đế khiếng Ưu Vô Song cảm thấy kì lạ, nàng bất giác hỏi: “phụ
hoàng, người giải kiếp nạn gì vậy?”
Hoàng
đế cũng không để tâm sự vô lễ của nàng, mà chỉ mỉm cười nói: “trăm năm trước, tổ tiên Tây Diệm chúng ta lưu lại bức tàng bảo đồ này và một truyền thuyết, nói là trăm năm sau, Tây Diệm ta có một trận đại nạn, và người duy nhất có thể giải đại nạn này chính là người có thể nhìn hiểu những chữ số này, và ngươi, lại nhìn hiểu những số này, không phải chính là người có thể giải kiếp nạn ấy sao?”
Kiếp nạn? Ưu Vô Song có chút chán nản nhìn
hoàng
đế, nói: “phụ
hoàng, bây giờ Tây Diệm không phải quốc thái dân an, thiên hạ thái bình sao? Làm gì có kiếp nạn gì?”
Nghe lời nói của Ưu Vô Song, sắc mặt
hoàng
đế đột nhiên trầm xuống nói: “Vô Song, nhìn bên ngoải Tây Diệm ta quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, nhưng mà, chỉ có lòng trẫm mới biết, những năm gần đây, Tây Diệm liên tục gặp nạn tình, dân không mưu sing, vì cứu nạn, bây giờ quốc khố đã trống không, và nạn vẫn tiếp tục diễn ra, trẫm thực sự rất buồn phiền!”