Hương thơm tựa hoa lan, cộng thêm hương thơm nhàn nhạt trên người Ưu Vô Song, khiến tim Lãnh Như Tuyết loạn nhịp, lòng dâng lên một cảm giác rạo rực, từ bụng từ từ dâng lên, làm cho cánh tay ôm chặt nàng bất nhẫn khẽ thu chặt hơn.
Cảm giác được phản ứng cuả Lãnh Như Tuyết, nụ cười trên mặt Ưu Vô Song càng đậm, nàng nhón gót chân, nhẹ nhàng phả hơi vào tai Lãnh Như Tuyết, dùng giọng điệu đùa cợt nói: “sao nào? Vương gia, có phải thoải mái lắm không? Có muốn nhiều hơn nữa?”
Cảm giác được nhiệt nóng từ vùng bụng truyền lại, cơ thể Lãnh Như Tuyết nhảy dựng lên.
Chết tiệt, hắn lại có cảm giác với ả điên này! Rõ ràng ả cố ý!
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của Ưu Vô Song kéo sâu vào lòng, cắn răng nói: “nữ nhân đáng chết, ngươi cố ý phải không? Ngươi lại định giở trò quỷ quái gì?”
Ưu Vô Song không vùng vẫy, trong lòng nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, mặt tươi cười như hoa, tay ôm lấy eo của Lãnh Như Tuyết, nụ cười trên mặt tựa như một con hồ ly nhỏ, nàng cắn lấy tai Lãnh Như Tuyết, hạ giọng từ từ nói: “ngựa giống vẫn là ngựa giống, nhanh vậy đã có phản ứng rồi, thật là khâm phục đấy!”
Tuy nhiên, Ưu Vô Song chỉ mãi lo trêu chọc Lãnh Như Tuyết, căn bản không biết rằng, bây giờ họ đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, nhìn hai người quấn quýt nhau trước cửa đại đường, làm cho tất cả mọi người tròn mắt ngạc nhiên!
Cho đến khi một âm thanh chế giễu truyền lại, mới kinh động đến hai người đang ôm nhau: “xem ra, thất
hoàng
đệ và thất vương phi thật là tình sâu như biển, ân ái không gì sánh bằng!”
Nghe thấy âm thanh này, Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song cùng quay đầu lại, chỉ thấy thái tử Lãnh Như Băng và một vị nữ tử nhìn rất mĩ lệ yếu đuối đứng cách đó không xa, nhìn họ.
Và người nữ tử đó, chính là thái tử phi, Ưu Lạc Nhạn.
Thấy Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết như bị điện giật, nhanh chóng đẩy mạnh Ưu Vô Song ra.
Còn Ưu Vô Song sớm đã chuẩn bị, bị Lãnh Như Tuyết đẩy ra, chỉ lùi sau vài bước, và nàng rất nhanh chóng đứng vững, chăm chú xem xét vị nữ tử kia.
Chỉ thấy vị nữ tử đứng cạnh Lãnh Như Băng, dung mạo kiêu mĩ, da dẻ mịn màng, khiến người khác không khỏi trầm trồ tán thưởng, Ưu Vô Song không thể không thừa nhận, người nữ tử này thực sự đẹp hơn nàng khi còn ở thế kỉ 21, nhưng mà, so với dung mạo bây giờ của nàng thì bất phân cao thấp.
Đáng tiếc thay, một đại mĩ nhân sắc mặt lúc này lại không tốt, bất giác khiến người khác cảm thấy tiếc rẻ.
Tuy nhiên, trong lúc Ưu Vô Song đang quan sát Ưu Lạc Nhạn, Ưu Lạc Nhạn cũng đang đố kị căm hận nhìn Ưu Vô Song, ả ta có làm sao cũng không ngờ rằng, ả điên mà trước giờ ả ta không để trong mắt, giờ đây lại trang điểm xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn ả!
Hễ nghĩ tới khi nãy ả và Lãnh Như Tuyết ôm nhau, trong lòng Ưu Lạc Nhạn càng đố kị căm hận! Bởi vì, dù ả không cần Lãnh Như Tuyết, nhưng cũng không cho phép Lãnh Như Tuyết yêu người khác! Đặc biệt là ả điên mà ả ta ghét nhất!
tia hận ý thoáng qua trên mặt Ưu Lạc Nhạn không thoát khỏi cặp mắt cuả Lãnh Như Băng, ánh mắt hắn thoáng qua tia kinh bỉ, sau đó kéo Ưu Lạc Nhạn vào lòng mình: “Lạc Nhạn, sao vậy? Nhìn thấy tỉ tỉ, nàng không vui sao?”
cơ thể Ưu Lạc Nhạn khẽ lặng đi, ả nhìn sắc mặt cực kì khó coi của Lãnh Như Tuyết, miễn cưỡng nỡ nụ cười cứng nhắc, đáp: “thϊếp thấy tỉ tỉ đương nhiên là rất vui, sao lại không vui chứ? Chỉ là tỉ tỉ hình như không nhận ra thϊếp rồi.”
Lãnh Như Băng khẽ mỉm cười, đột nhiên bỏ Ưu Lạc Nhạn ra, nói: “vậy sao? Hôm nay khó khăn hai tỉ muội mới sung họp, lát nữa, nàng phãi chăm sóc tỉ tỉ mình đấy!”
dứt lời, Lãnh Như Băng dừng lại, sau đó lại tiếp tục: “được rồi, hôm nay là sinh khắc của thái tử phi, bây giờ không còn sớm nữa, mọi mọi người nhập tiệc thôi!”
Theo sau tiếng nói của Lãnh Như Băng, tất cả mọi người lần lượt bước vào đại đường (tức là phòng khách cỡ bự).
Vị trí ngồi của Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song được sắp xếp bên cạnh Lãnh Như Băng, sau khi mọi người an vị, Lãnh Như Băng tuyên bố xong mới ngồi xuống, nhìn Ưu Vô Song nói: “thất vương phi, muội hình như có tâm sự? Hôm nay là ngày tỉ muội hai người sung họp, lại là sinh khắc của muội muội muội, không lẽ muội không vui?”
Ưu Vô Song nhìn Lãnh Như Tuyết sắc mặt âm trầm, lại nhìn khuôn mặt không có ý tốt của Lãnh Như Băng, da cười mà lòng không cười hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Còn Ưu Lạc Nhạn nhìn Ưu Vô Song một cái, đột nhiên nói với Lãnh Như Băng: “thái tử gia, chàng hà tất làm khó tỉ tỉ? Chàng biết là tỉ tỉ…. tỉ ấy ở đây có chút không minh mẫn…..”
Vừa nói, Ưu Lạc Nhạn vừa chỉ tay ở đầu của mình.
Ưu Lạc Nhạn nói rất lớn tiếng, cho nên câu nói này của ả, mọi người trong đại đường đều nghe rõ ràng, và đây cũng là do ả cố ý muốn cho tất cả mọi người biết Ưu Vô Song là một con ngốc!
Một số nhân vật khá lớn trong đại đường, đối với việc Ưu Vô Song là một con ngốc sớm đã có nghe, lúc này nghe thấy Ưu Lạc Nhạn nói vị thiếu nữ mĩ mạo ngồi cạnh thất vương gia là vị vương phi ngốc kia, bất giác lộ ra ánh mắt tiếc nuối, một nữ tử dung mạo như tiên lại là một đứa ngốc, sao không đáng tiếc chứ?
Và lời của Ưu Lạc Nhạn mới dứt, huynh đệ họ ba người sắc mặt đại biến, Lãnh Như Phong lo lắng nhìn Ưu Vô Song.
Ưu Vô Song trong lòng cười lạnh, nữ nhân này, tưởng nàng là Ưu Vô Song ngốc nghếch trước kia? Ả tính toán sai lầm rồi!
Nghĩ vậy, Ưu Vô Song bất động thanh sắc đứng dậy, đột nhiên nở nụ cười tươi, nhìn Lãnh Như Băng nói: “Vô Song trước kia quả thực có chút thần trí mơ hồ, nhưng mà, sau ngày đại hôn cùng thất vương gia, bởi vì thất vương gia hết mực chăm sóc Vô Song, bây giờ Vô Song đã khỏi hoàn toàn! Nói ra, việc này còn phải cảm ơn công lao của muội muội!”