Lãnh Như Tuyết trước nay tính cách nóng nảy, lúc này lại không hề nổi giận, hắn nhìn Ưu Vô Song đỏ cả mặt kia, khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười tà mị, một lần nữa áp sát khuôn mặt có chút nóng lên của Ưu Vô Song, nói: “nữ nhân, ngươi đang khơi dậy du͙© vọиɠ của bổn vương?”
Hơi thở nóng ấy phả vào mặt Ưu Vô Song, khiến mặt nàng có chút nhột nhột, trong người bỗng dâng lên một trận tê dại.
Mặt nàng càng đỏ hơn nữa, đôi tay chắn trước ngực Lãnh Như Tuyết, cố gắng tạo khoảng cách giữa nàng và hắn, nhưng, nàng lại phát hiện, nàng làm như vậy căn bản không có tác dụng, bởi vì, bây giờ nàng không có chút sức lực nào, tay chân vô cớ mềm nhũn.
Nhìn khoảng cách giữa nàng và Lãnh Như Tuyết ngày càng gần, sắp sửa hôn lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, Ưu Vô Song bất giác nhắm chặt mắt, la lên: “đừng!”
Còn Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng sợ hãi của Lãnh Như Tuyết, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Ả điên này trước giờ hung hăng dữ tợn, cứ như một bà vợ chanh chua, không ngờ thân hình ả cũng không tệ, thường ngày hung dữ vậy, hắn còn tưởng thân hình ả căn bản không ra gì, thật không ngờ, thân hình tuy nhỏ nhắn nhưng lại cực kì quyến rũ, đặc biệt là……
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song đang áp sát trước người mình, phát ra tiếng cười, sau đó áp lên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy.
“ưm…” cảm thấy một đôi môi nóng ấm đang áp lên môi mình, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy “bùng” một tiếng, trong đầu hoàn toàn trắng xóa.
Lúc này, nàng thậm chí còn quên cả vùng vẫy.
Cảm thấy được Ưu Vô Song đang hoản loạn, nụ cười trong mắt Lãnh Như Tuyết càng nồng, hắn một tay ôm chặt lấy Ưu Vô Song, một tay nhẹ nhàng chạm lên hoàn viên (chest) của nàng, còn lưỡi càng thâm sâu vào quyến luyến vị ngọt trong miệng nàng.
Trước ngực truyền lại cơn lạnh khiến Ưu Vô Song run cả người, đồng thời cũng khiến nàng thanh tỉnh lại.
sau cảm nhận được Lãnh Như Tuyết làm gì với mình, nàng nghĩ cũng không nghĩ, giơ tay, tát mạnh Lãnh Như Tuyết một bạt tay, sau đó co chân đá mạnh hắn ra!
Lãnh Như Tuyết đang trầm luân trong tình-dục, căn bản không phòng bị đối với Ưu Vô Song, càng không nghĩ rằng, Ưu Vô Song đột nhiên phản kháng, Ưu Vô Song không những tặng hắn một bạt tay mà còn bị nàng đá một cái, và vì thế mà lăn khỏi người Ưu Vô Song.
Lãnh Như Tuyết tựa như bị người ta dội thau nước lạnh, bap nhiêu du͙© vọиɠ phút chốc biến mất, hắn phẫn nộ nhìn Ưu Vô Song, tức giận quát: “ả điên này, ngươi làm gì vậy?”
Ưu Vô Song thảm bại bò từ dưới đất lên, dùng tay lau mạnh môi mình, thái độ bạo nộ quát Lãnh Như Tuyết: “tên sắc lang, Đăng Đồ Tử (một nhân vật cực kì háo sắc bên trung quốc thời cổ đại), sắc thai, tiện nam hạ lưu! Ngươi làm gì với ta!”
Ưu Vô Song nghĩ tới nụ hôn đầu mà nàng để dành hai mươi năm bị tên nam nhân tệ hại này cướp đi, khóe mắt bất giác đỏ lên, nước mắt bỗng dưng chảy ra.
Nàng căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, cứ như hận đến muốn gϊếŧ chết hắn!
Đây là nụ hôn đầu của nàng, nàng để dành cho người nam nhân mà nàng yêu, nhưng mà, lại bị một nam nhân ngựa giống thối tha này cướp đi, việc này nàng làm sao bình tĩnh lại được chứ?
Lãnh Như Tuyết bị Ưu Vô Song đá một cước, trong lòng vốn dĩ rất phẫn nộ, nhưng mà, không biết tại sao, khi hắn thấy khuôn mặt đầy lệ,khóc đến hoa lê mang vũ,, cơn phẫn nộ trong lòng đã yên tiêu vân tán. (tức biến mất không còn tăm hơi => ý là không còn giận nữa)
Hắn nhìn Ưu Vô Song, sau đó đứng dẫy, nói: “được rồi, thay đồ một lát đến Vô Trần điện!”
Ưu Vô Song thuận tay cầm lấy chiếc giầy ở dưới đất, căm hận ném về hướng của Lãnh Như Tuyết, hét: “tên nam nhân đáng chết, ngươi trả nụ hôn đầu lại cho ta, trả nụ hôn đầu cho ta!”
Nụ hôn đầu? Lãnh Như Tuyết có chút ngờ hoặc nhìn Ưu Vô Song, nhưng mà, rất nhanh lộ ra nụ cười quỷ mị, nhìn Ưu Vô Song lạnh nhạt nói: “ngươi là vương phi của bổn vương, bổn vương hôn người, đáng ra là vinh hạnh của ngươi đấy! Ưu Vô Song, một nữ nhân dung mạo xấu xí, muốn thân hình cũng không có như ngươi, bổn vương chịu hạ mình mà động đến ngươi, ngươi lẽ ra phải cảm thấy vui mới đúng!”
“ta thèm cái vinh hạnh chết tiệt của người!” Ưu Vô Song ném chiếc giầy còn lại về phía Lãnh Như Tuyết, quát: “Lãnh Như Tuyết, cho dù nam nhân trong thiên hạ có chết hết, Ưu Vô Song ta cũng không thèm quan tâm ngươi! Ngươi để dành cái vinh hạnh chết tiệt của ngươi cho mấy mấy nữ nhân ngốc đợi chờ ngươi gieo giống đi! Tên nam nhân giống ngựa!”
“ngươi!” Lãnh Như Tuyết khẽ nghiêng người tránh chiếc giầy, trong tâm bất giác ão nộ, hắn lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, tức giận nói: “nữ nhân chết tiệt, với bộ dạng này của ngươi, bổn vương mới không thèm! Không lẽ, khi nãy không phải ngươi đang câu—dẫn bổn vương? Ưu Vô Song, nếu đây là thủ đoạn ngươi muốn bổn vương không từ ngươi, thì thật là quá tệ!”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết sửa sang lại áo bào có chút xộc xệch của mình, sau đó đầu cũng không quay lại bước nhanh về phía cửa.
Lúc đi đến cửa, hắn lại dừng bước chân, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song nói: “Ưu Vô Song, bổn vương từ chắc ngươi rồi! Ngươi đừng mong sau nay bổn vương nhìn ngươi thêm một lần! Biết điều thì ngoan ngoãn thoe bổn vương đến dự yến tiệc của Lạc Nhạn, nếu không, bổn vương sẽ đem bán nô tì bên cạnh ngươi đến thanh lâu!”
Ưu Vô Song căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, kéo chiếc chăm từ dưới đất lên, ném về phía hắn, tức giận vô cùng hét: “cút, ngươi cút ngay cho ta!”
Lny khẽ tránh, hừ nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu đi biến mất trước cửa phòng.