Sau khi Vương Tiểu Mạt rời giường phát hiện ba mẹ đều đang bận rộn trong nhà bếp, bỗng nhiên nhớ tới lão sư nói đứa bé ngoan là phải biết hỗ trợ ba mẹ làm việc nhà. Nhưng chợt nhớ lại ngày hôm qua ba ba nói mình là đứa nhỏ ngu ngốc, mụ mụ nói mình là con nhóc phá phách, vì thế Vương Tiểu Mạt không chút do dự vứt đi suy nghĩ giúp làm việc nhà ở trong đầu.
Ngậm còi thổi hai tiếng, Vương Tiểu Mạt đều bị mình làm thành tỉnh táo một chút, vì thế đi đánh răng rửa mặt. Sau khi thay áo ngủ phát hiện em trai ngồi ở trong phòng khách xem TV, vì thế Vương Tiểu Mạt liền lượn qua lượn lại ở giữa em trai và TV, chờ cho trên mặt em trai xuất hiện vẻ không kiên nhẫn lúc này mới chạy đi.
“Bất kỳ gia đình nào có hai đứa nhỏ trở lên đều sẽ xuất hiện loại chuyện này.” Vương An bỏ lại cái remote, đi theo Vương Tiểu Mạt ra ngoài. “Loại kɧoáı ©ảʍ hại người lại chẳng lợi mình luôn là hấp dẫn người như thế, âm u mà đắc ý.”
“Em nói cái gì?” Vương Tiểu Mạt ở gara đẩy xe đạp bốn bánh của em trai đi ra.
“Bởi vậy cũng thuyết minh nhân loại cũng không phải loại động vật chỉ biết xu lợi một cách đơn thuần. Nếu không có lợi ích nhưng có thể làm cho đồng loại đã bị tổn thất, tạo thành chênh lệch về chất lượng trong cuộc sống, tình cảm và tâm trạng của hai người thì vẫn như cũ sẽ làm không biết chán.” Vương An hơi suy nghĩ, cuối cùng tổng kết nói:“Bản chất của nhân loại là chủng tộc tự hủy diệt mình. Trạng thái cuối cùng của thế giới này có lẽ là một người cũng đủ mạnh mẽ để thống trị toàn nhân loại, hoặc chính là toàn thế giới chỉ còn lại có hai người rồi lại sinh sản một lần nữa.”
Vương Tiểu Mạt trợn to hai mắt nhìn, không phải rất hiểu được hỏi:“Chị ngăn cản em xem TV thì sẽ xuất hiện tận thế ư?”
“Không có, ta chỉ là đang dùng thực tế chứng minh bất kỳ người nào có tư chất thành công cũng đều rất biết nói nhảm. Loại hình nhà khoa học chỉ biết nghiên cứu trầm mặc ít lời, khi nói về một cái đề tài nào đó cũng tuyệt đối có năng lực như thế.” Vương An chỉ là theo thói quen tự hỏi, đối với hắn mà nói loại thói quen này cực kỳ quan trọng. Bình thường tự hỏi cũng không nhất định sẽ ra được kết luận chính xác, hữu dụng gì, chỉ là loại phương pháp phát tán tư duy này rất quan trọng. Đây thuộc về bồi dưỡng năng lực tiềm thức, có thể ở trong lúc lơ đãng xúc động linh cảm và trực giác, bình thường có thể cuối cùng giải quyết một ít khốn cảnh và vấn đề.
Vương Tiểu Mạt lắc lắc đầu, “Chị không hiểu em đang nói cái gì, chị chỉ là cảm thấy một đứa nhỏ giống như em lại nói những lời như vậy thật kỳ quái. Bất quá em là em trai của chị, cho dù em có biến thành tiểu quái thú thì chị cũng sẽ giẫm chết Ultraman bảo vệ em!”
Vương An nhịn không được nở nụ cười, nhìn dáng vẻ thật sự nghiêm túc kia của nàng, Vương Tiểu Mạt hiển nhiên là rất tin tưởng mình có thể đánh bại Ultraman, huống chi giẫm chết? Nàng cho rằng Ultraman là con sâu rơi xuống từ trên cây đến ư?
“Nếu ta trở thành tiểu quái thú, ta sẽ ăn trước ngươi!”
“Chị muốn bảo vệ em mà em còn ăn ta!” Vương Tiểu Mạt rất là không hài lòng, sờ sờ hai má non mịn của mình, “Em muốn bắt đầu ăn từ nơi nào trước?”
“Trước tiên rửa sạch, sau đó một ngụm nuốt vào. Ngươi nghĩ ta còn có thể nhai chậm nuốt kĩ a. Sau đó lại biến ngươi thành một đống phân.” Vương An nhìn thoáng qua Vương Tiểu Mạt. Nàng đang trợn mắt hướng lên trời ở nơi nào tưởng tượng mình biến thành đống phân sẽ là bộ dáng gì, Vương An ha ha nở nụ cười, đẩy nàng một cái, “Đi thôi, ta đưa quyển sách kia cho ngươi, xem bao nhiêu rồi?”
Vương Tiểu Mạt nghĩ tới, tức giận bất bình nói:“Trên thế giới này sao lại có người nhàm chán như vậy, viết một ít chuyện nhàm chán, hơn nữa tuyệt không dễ xem. Ngay cả Tây Du Ký chị đều xem hiểu, nhưng lại xem không hiểu quyển sách đó một chút nào, chỉ nhớ rõ mở đầu có cái gì nhà xưởng chế kim băng cái gì*, thật nhàm chán!”
(*)Quyển sách này là Quốc phú luận hay Tài sản các quốc gia
https://vi.wikipedia.org/wiki/T%C3%ACm_hi%E1%BB%83u_v%E1%BB%81_b%E1%BA%A3n_ch%E1 %BA%A5t_v%C3%A0_ngu%E1%BB%93n_g%E1%BB%91c_c%E1%BB% A7a_c%E1%BA%A3i_c%E1%BB%A7a_c%C3%A1c_qu%E1%BB%91c_ gia
“Tóm lại, về sau ta sẽ định kỳ đưa sách cho ngươi xem. Ngươi có thể xem bao nhiêu thì bao nhiêu, không muốn xem sẽ không xem, nghĩ tới liền nhìn một cái, thế nào?” Vương Tiểu Mạt quả thật còn nhỏ, nhưng mà Vương An cảm thấy lấy tính cách của nàng nếu không dẫn đường nàng, Vương Tiểu Mạt nhất định sẽ ở trên con đường đứa nhỏ đần độn ương ngạnh của nàng đi một mạch tới cuối.
“Đây thật sự không phải biện pháp lừa gạt tiền tiêu vặt?” Vương Tiểu Mạt tỏ vẻ cực kỳ hoài nghi, nàng vẫn cho rằng mỗi lần em trai đến tới tiệm sách đi mua một xe ngựa sách chết trở về là chuyện rất ngu xuẩn. Ngẫm lại một loạt sách đã mua được sắp xếp trong xe kia nếu đổi thành đậu phụ khô chua cay, quả thực có thể để cho Vương Tiểu Mạt ở trên đậu phụ khô chua cay lăn qua lăn lại, nghĩ tới Vương Tiểu Mạt muốn chảy nước miếng.
“Không phải, tiền tiêu vặt của ta cơ bản đều cho ngươi tiêu, ngươi còn cảm thấy không đủ?” Bản thân Vương An cũng không có bao nhiêu chỗ cần dùng tiền, bởi vì chỉ cần hắn muốn thứ gì thì Lý Vân đều sẽ rất thích ý mua cho hắn. Có đôi khi Vương An vì tỏ vẻ mình là một bé trai bình thường sẽ khiến Lý Vân mua ít món đồ chơi, Lý Vân cũng không cự tuyệt, cũng không quan tâm hắn mua về có chơi không.
Nhưng thật ra Vương Tiểu Mạt lại gian khổ hơn nhiều, bởi vì thứ nàng muốn có nhiều lắm, nàng thấy được thứ gì thú vị đều sẽ rục rịch. Nhất là khi chạy đến khu đồ chơi thì nàng sẽ tiến lên ôm lấy thứ đầu tiên mình nhìn thấy thích, hoặc là lần trước nhìn thấy thích nhưng sau đó mụ mụ không cho mua. Đối với đứa nhỏ như vậy, Lý Vân vô cùng sáng suốt hạn chế các món đồ chơi mà nàng có thể được đến, cũng nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt của nàng.
Bất quá trình độ đàn piano của Vương Tiểu Mạt tiến bộ không sai. Lần trước vào thời điểm sinh nhật của Vương Trung Thái ở khách sạn đàn một bài《Father》của Hisaishi Joe*, đây là quà sinh nhật cho ba ba nàng đã khổ luyện thật lâu. Vương Trung Thái cảm thấy rất có thể diện cũng thỏa mãn rất nhiều, đều động tâm chuẩn bị mua cho Vương Tiểu Mạt một chiếc tam giác piano. Chỉ là hiện nay ngôi nhà quá nhỏ, chờ thay đổi ngôi nhà lớn về sau sẽ nhờ trang hoàng thiết kế lo lắng đến tam giác piano bày ra.
(*)https://vi.wikipedia.org/wiki/Hisaishi_Joe
“Trên thế giới này có một loại đồ vật là vĩnh viễn đều không đủ đấy.” Vương Tiểu Mạt gật gật đầu. Hiện nay trong tiểu khu có ít dì chú sẽ nói Vương Tiểu Mạt là đứa bé gia đình có tiền, tuy nhiên Vương Tiểu Mạt tuyệt không cảm thấy như vậy. Bởi vì nàng cảm thấy đứa bé gia đình có tiền phải giống như là Vương Phi Tử như vậy, căn bản không có tiền tiêu vặt, nhưng nàng muốn thứ gì đều có, Vương Tiểu Mạt mới không phải đứa bé gia đình có tiền. Vương Tiểu Mạt muốn cố gắng kiếm tiền tiêu vặt cho mình, tỷ như nàng mang tiêu bản con sâu nhỏ của nàng cầm bán, nhưng là căn bản không có người mua!
Hai chị em ở trong sân khu chung cư chơi được một lát thì con Husky tên Canon ở cách vách được thả ra. Nó nhìn thấy Vương Tiểu Mạt liền ý đồ xông lại đây, chẳng qua bị chủ nhân kéo lên ghế điều khiển phụ rồi đi cửa hàng sủng vật tỉa lông, bởi vì trên người nó bị Vương Tiểu Mạt buộc lên rất nhiều quả cầu gai.
Khi chuẩn bị về nhà thì vợ chồng Vương Trung Thái và Lý Vân đi xuống lầu, gọi hai chị em lại đây, sau đó ở ven đường. Một lát sau thì có một chiếc Jaguar XJ màu bạc đánh vòng lái vào tiểu khu.
“Chiếc xe này thật khó nhìn.” Lý Vân thuận miệng nói.
Vương An rất là đồng ý. Jaguar XJ mãi cho đến đời thứ tư từ Ian Callum khai đao, dung nhập phong cách thiết kế của Aston Martin mới có thể chính thức sánh vai với BMW 7 Series và Mercedes-Benz S-Class.
“Đây là xe Richard.” Vương Trung Thái vừa nói, vừa bước đi qua.
Richard là một gã da trắng tiêu chuẩn của nước Mĩ, thân hình cao lớn khỏe mạnh, mặc một cái quần jean nhẫn hiệu Levis, bên trên chính là một kiện áo sơmi. Richard đi vòng ra thùng xe sau mở cửa xe nhường cho người phụ nữ sau xe xuống xe, sau đó mới bước về phía Vương Trung Thái:“Trung Thái, anh quá nhiệt tình rồi. Bất quá tôi mang đến một vị nữ sĩ xinh đẹp tao nhã, lòng nhiệt tình của anh sẽ làm nàng cảm thấy cao hứng.”
“Vô cùng hoan nghênh, đây là lần đầu tiên anh tới nhà của tôi, lần sau anh cứ trực tiếp gõ cửa vào là được.” Vương Trung Thái bắt tay với Richard, nhưng thật ra Richard không chút khách khí ôm nhau với Lý Vân một cái.
Cô ta đội một chiếc mũ dạ màu đen có ren lụa với nhan sắc tương đồng rũ xuống theo ven nón, loại mũ dạ này thường thấy ở lễ tang hoặc là trường hợp đặc biệt trang trọng. Một đầu tóc đen mềm mại thẳng tắp xõa tung xuống hai bên má. Khiến cho Lý Vân không khỏi sợ hãi than là vòng eo của người phụ nữ này rất nhỏ, hơn nữa dùng một cái đai lưng Hermes buộc xiết lại, bởi vậy làm cho của nàng có vẻ phá lệ đầy đặn, tuy nhiên bờ mông tròn trịa của nàng cũng không có vẻ mập mạp như người phương Tây thông thường.
Nàng đi đến trước người Lý Vân, Lý Vân mới phát hiện phụ nữ này không ngờ lại cao hơn mình suốt một cái đầu, hơn nữa đi một đôi giày cao gót. Nàng chậm rãi đi tới, trên mặt không có bao nhiêu biểu cảm,. Đôi mắt màu xanh thẳm có chút quá mức bình tĩnh sâu thẳm, làm cho Lý Vân nhớ tới những cô siêu mẫu khí thế bức người trên đài chữ T trong tiết mục thời trang.
Vương Tiểu Mạt nhìn người phụ nữ mặt như trứng ngỗng này, nhỏ giọng quay về em trai nói:“Hình như chỉ có mụ mụ của Vương Phi Tử mới xinh đẹp không thua kém người này bao nhiêu!”
Vương An khẽ gật đầu, đón lấy ánh mắt do người phụ nữ này phóng tới, thu liễm khóe miệng nhếch lên cùng với một tia cười mỉa kia, khuôn mặt trở nên không chút thay đổi.