Loại đồ vật như tiểu đệ đệ này nơi nơi đều có, nhưng không phải tùy ý có thể thấy được, lại càng không phải có thể tùy tiện chơi đùa.
Trừ bỏ Vương Tiểu Mạt, những người khác đều chưa có chơi đùa qua.
“Thứ này cũng có thể chơi ư?” Vương Phi Tử không thể tưởng tượng nhìn Vương Tiểu Mạt, càng ngày càng cảm giác Vương Tiểu Mạt giống người ngoài hành tinh, còn là cái loại người ngoài hành tinh đáng sợ nhất.
“Đương nhiên, bất kỳ thứ gì chơi vui trên thế giới này đều có thể trở thành món đồ chơi!” Vương Tiểu Mạt chỉ vào đỉnh đầu nói, “Nếu ta có thể bay lên trên trời, ta cũng có thể chơi với mặt trời và mặt trăng!”
Các bé gái khác đều sùng bái nhìn Vương Tiểu Mạt, nhất là Tô San Tử. Nàng cảm thấy khẳng định có một ngày mọi người đều sẽ phát hiện Vương Tiểu Mạt bay ở trên trời, nàng sẽ hái xuống mặt trời và mặt trăng cho mọi người chơi, cũng giống như nàng đã mang theo mọi người leo lên trên tường.
“Chơi với mặt trời và mặt trăng thì có gì vui?” Vương Phi Tử không thể lý giải ý tưởng của Vương Tiểu Mạt, bởi vì chính mình là bé gái bình thường. “Liếc mắt nhìn mặt trời một cái thì ánh mắt sẽ mù mất thì chị cầm chơi thế nào được?”
“Mặt trời và mặt trăng có chơi được hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta hôm nay có thể chơi với tiểu đệ đệ của Vương Thiếu!” Vương Tiểu Mạt nghiêm túc tuyên bố, tựa như nàng đang chuẩn bị dẫn dắt đội quân của nàng phá hủy một cái trận địa pháo binh vậy.
“Chị thật sự muốn làm như vậy?” Vương Phi Tử dùng sức lắc đầu. Vương Tiểu Mạt thật là đáng sợ, mình nhất định không thể thông đồng làm bậy với Vương Tiểu Mạt.
“Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta không thể làm như vậy sao?”
Vương Phi Tử liên tục gật đầu, hai sợi râu dài với hai hạt trân châu đen có phẩm chất thượng thừa của kẹp tóc con bướm trên đầu nàng cũng không ngừng run lên, “Chúng ta không thể lén lút làm chuyện xấu, Vương Thiếu sẽ tức giận đó!”
“Pháp bất trách chúng chính là chỉ tình huống hiện giờ của chúng ta, ý nói chính là dù một việc xấu nhưng nhiều người làm cũng sẽ biến thành chuyện tốt! Cho nên chúng ta không phải làm chuyện xấu, nó sẽ không tức giận.” Vương Tiểu Mạt tự an ủi mình đi về hướng mép giường.
Vừa hay Vương Phi Tử lại không biết pháp bất trách chúng nghĩa là gì, do dự mà không biết nên làm cái gì bây giờ. Các tiểu đồng bọn khác đều nóng lòng muốn thử, nếu mình cứ nhất quyết phản đối, mọi người có khi nào sẽ chán ghét mình không đây?
“Bé trai đều sẽ có tiểu đệ đệ, nhưng vì sao bé gái lại không có đây? Bởi vì tiểu đệ đệ của bé trai trời sinh chính là để cho bé gái chơi đùa.” Vương Tiểu Mạt an ủi Vương Phi Tử, “Không có vấn đề gì, ta trước kia cũng thường xuyên đùa. Bất quá nó lớn lên không ít, đã thật lâu không chơi, rất giống con sâu nhỏ......”
Vương An cảm giác được Vương Tiểu Mạt tới mép chăn của mình rồi, không thể nhịn được nữa. Bỗng nhiên mở to mắt, trừng mắt nhìn Vương Tiểu Mạt rón ra rón rén khom xuống thắt lưng.
Dù là Vương Tiểu Mạt gan lớn bằng trời cũng bị làm hoảng sợ, còn những bé gái khác sợ hãi hét một tiếng, bỏ chạy tán loạn, hoang mang rối loạn trương trương bỏ chạy ra phòng. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng mọi người hiển nhiên đều hiểu được pháp bất trách chúng của Vương Tiểu Mạt cơ bản chính là vô nghĩa, chuyện này không đúng chính là không đúng.
Vương An vốn là không có ngủ. Một là đây là trong nhà người khác, thứ hai lại là cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trong chăn nhà người khác. Huống chi hắn còn đang suy nghĩ sau khi Tần Mi Vũ bắt đầu dùng Trần Thanh Vũ một lần nữa, nàng nên giải thích thế nào với đám người Tần Tĩnh về dụng ý của nàng.
“Vương Tiểu Mạt, Vương Phi Tử, hai người đứng lại!” Vương An kêu lại hai bé gái đang chuẩn bị cùng nhau chạy ra ngoài.
Vương Tiểu Mạt khựng lại một chỗ đôi mắt không ngừng xoay tròn, Vương Phi Tử cảm giác mình là vô tội, tuy nhiên hai má rất đỏ rất nóng.
“Vương Tiểu Mạt, ngươi giải thích lại một lần cho ta pháp bất trách chúng là có nghĩa gì?” Vương An không thể mặc Vương Tiểu Mạt nghịch ngợm như vậy, quả thực vô pháp vô thiên.
“Ý chính là nếu rất nhiều người bọn chị cùng nhau làm chuyện sai trái thì em cũng không thể trách bọn chị!” Vương Tiểu Mạt hấp tấp nói, đây cũng là nguyên do tại sao nàng muốn lôi kéo một đám tiểu bằng hữu đến làm chuyện xấu.
“Xem ra ngươi còn là biết câu thành ngữ này là có ý gì à. Được rồi, về sau ta sẽ để cho mụ mụ mỗi ngày tăng thêm cho ngươi mười cái bài học thành ngữ!” Vương An khẽ gật đầu, Vương Tiểu Mạt biết hiện học hiện dùng quả thật là rất giỏi, chỉ là lại không làm chuyện tốt!
“Năm cái!”
“Ngươi còn dám cò kè mặc cả? Lần sau còn có chuyện giống thế này, ta nói cho mụ mụ phạt tiền tiêu vặt một tháng của ngươi!” Đối phó với thói xấu lại rục rịch lặng lẽ sinh ra lần nữa của Vương Tiểu Mạt, nhất định phải bóp chết không được nương tay chút nào. Vương An thật sự không nghĩ về sau lại xuất hiện cảnh tượng mình vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một bé gái ngồi xổm nơi nào đó dùng ánh mắt hưng phấn bừng bừng thưởng thức tiểu đệ đệ của hắn.
Vương Tiểu Mạt quệt quệt miệng, trên thế giới này còn có chuyện đáng sợ hơn so với phạt một tháng tiền tiêu vặt ư? Nó có nghĩa mình muốn một tháng không được ăn cá khô chua cay, khoai tây nướng và đậu phụ khô chua cay - đây là gần với ngày tận thế không thể kết hôn với em trai!
“Phi Tử, vừa rồi bạn biểu hiện rất tốt, tuyệt đối không thể rhông đồng làm bậy với Vương Tiểu Mạt.” Vương Phi Tử biểu hiện vẫn là đáng giá khen ngợi. Tiêu chuẩn đúng sai của nàng rõ ràng, không giống như Vương Tiểu Mạt, vì tìm lý do cho chuyện xấu mình làm mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Vương Phi Tử thoáng có chút đắc ý liếc mắt nhìn Vương Tiểu Mạt một cái, còn may mình không có bị Vương Tiểu Mạt dẫn thành người xấu!
“Hai người đều nghe cho rõ, về sau tuyệt đối không được sinh ra hứng thú với tiểu đệ đệ của bé trai. Vương Tiểu Mạt ngươi không được có ý nghĩ với tiểu đệ đệ của bé trai khác, lại càng không được phép dẫn Phi Tử đi làm loại chuyện này!” Vương An vô cùng nghiêm khắc cảnh cáo Vương Tiểu Mạt, Vương Tiểu Mạt thật sự rất vô pháp vô thiên. Bây giờ thời gian ở chung của Vương Tiểu Mạt và Vương Phi Tử không ít, tuy quan hệ hai người không giống chân chính bạn tốt, nhưng cũng không thể nói là đối địch. Đứa bé luôn là như vậy, một khi có chuyện thú vị có thể chơi, mâu thuẫn không thể hiểu nổi này đó tự nhiên có thể thả xuống, Vương An lo lắng Vương Phi Tử đi theo Vương Tiểu Mạt phá phách.
Bên cạnh mình có một Vương Tiểu Mạt như vậy đã muốn đủ. Lấy sức cuốn hút mạnh mẽ kia của Vương Tiểu Mạt, nếu Vương Phi Tử cũng biến thành như vậy, Vương An cảm thấy mình khẳng định chịu không nổi. Vương Tiểu Mạt đã làm cho hắn đau đầu không thôi.
“Được rồi, hai người đi thôi, mình muốn đi ngủ rồi.” Vương An không tính tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rúc ở trong chăn trò chuyện với hai nàng thế này, dù sao vừa rồi rớt vào trong nước nên phải cẩn thận tránh bị cảm.
Vương Tiểu Mạt ngẩng cao đầu, không có một chút gặp phải đả kích, hai cái đuôi ngựa vểnh cao lên. Vương Phi Tử đi theo phía sau nàng, cảm giác có chút ủy khuất. Bởi vì vừa rồi ngữ khí của Vương An thực nghiêm khắc, Vương An chưa bao giờ dùng ngữ khí nặng như vậy nói với mình, đều là do Vương Tiểu Mạt chán ghét này.
Vương An chỉ là nằm ở trong chăn, cũng không tính ngủ nữa, miễn cho Vương Tiểu Mạt lại tới một chiêu hồi mã thương. Đầu óc của cô nhóc này cơ bản để cho người ta không thể nào nghiền ngẫm nàng rốt cuộc sẽ vì đạt tới mục đích mà bừa tới cỡ mức nào.
Bé gái cảm thấy hứng thú với đồ vạt mà trên thân thể mình không có, đây là bẩm sinh. Thật ra Vương An cũng chẳng lo lắng cái gì, bất luận kẻ nào đều sẽ trải qua một cái giai đoạn như vậy, Vương Tiểu Mạt đây, căn bản là không thể tính là cảm thấy hứng thú gì đó. Nàng chỉ là coi tiểu đệ đệ của em trai trở thành món đồ chơi của mình, mang theo mọi người tới khoe ra một chút. Cũng giống như khi tiểu bằng hữu có món đồ chơi mới, chính mình có mà người khác không có cái loại tâm tính này.
Một lát sau đó, cửa phòng vang lên âm thanh kẽo kẹt. Vương An mở to mắt, mình quả nhiên không có đoán sai, Vương Tiểu Mạt nên phạt nàng một tháng tiền tiêu vặt, bằng không thì nàng sẽ không ghi nhớ.
“Vương Thiếu!”
Giọng nói nhỏ nhẹ, sợ hãi, Vương An xoay người lại, phát hiện lại là Vương Phi Tử, không khỏi có chút kỳ quái:“Phi Tử, sao bạn không đi ngủ trưa?”
“Vừa rồi Vương Tiểu Mạt ở, mình không có thì thầm trò chuyện vói bạn, thời điểm bọn mình ngủ trưa đều là muốn thì thầm trò chuyện mà.” Vương Phi Tử cởi giầy, nằm ở bên cạnh Vương An.
“Ừ, nói đi.” Vương An mỉm cười, khẽ hôn cái trán của nàng.
“Bạn vừa rồi nói bọn mình không thể đi xem tiểu đệ đệ của bé trai khác, vậy mình cũng không thể xem của bạn ư?” Vương Phi Tử có chút nhăn nhó nói.
“Đương nhiên cũng không thể!” Vương An trợn to hai mắt nhìn, việc này còn nghiêm trọng gấp vạn lần so với đi xem tiểu đệ đệ của bé trai khác.
“Nhưng là mình cũng tò mò...... Mình lại không nghĩ nhìn của người khác, của bạn cũng không cho ta xem!” Vương Phi Tử quệt miệng làm nũng.
Giữa bé trai và bé gái đại để đều sẽ có trải qua như vậy. Chỉ là khi sinh ra chủ ý với chỗ khác biệt trên thân thể đối phương thì sự e thẹn cũng tùy theo sinh ra, ý thức được giữa con trai và và con gái có chỗ khác nhau. Bởi vì thẹn thùng mà kiềm chế lòng hiếu kì của mình, loại lòng hiếu kỳ này sẽ ở trong quá trình lớn lên dần dần phai nhạt, coi như tự nhiên, thẳng đến lúc thời kỳ tuổi dậy thì lại bắt đầu sinh ra.
Vương Phi Tử dám đưa ra loại yêu cầu này với Vương An cũng không phải nói lòng hiếu kỳ về phương diện này của nàng kiềm chế không được nữa, chỉ vì đối với nàng mà nói thì Vương An là đặc biệt nhất. Nàng thói quen hướng về hắn thẳng thắn suy nghĩ trong lòng mình, giữa nàng và hắn có thể có rất nhiều nhiều tiểu bí mật sẽ không nói cho người khác nhưng lại có thể không hề cố kỵ chia sẻ lẫn nhau, bởi vì hắn là người nàng tín nhiệm nhất.
“Vậy cũng không được.” Vương An chính là lắc đầu, hắn phải làm cho nàng nhận thức đến có một số việc là không thể làm.
“Chẳng lẽ người bạn thích nhất thật là Vương Tiểu Mạt sao?” Vương Phi Tử ủy khuất mà khổ sở chớp đôi mắt, cũng không đi sờ khuôn mặt Vương An nữa.
“Bạn phải tin tưởng tình cảm của bọn mình!” Vương An nhịn không được "phụt" một tiếng bật cười. Hóa ra Vương Phi Tử để ý nhất là cái này, Vương Tiểu Mạt xem rồi, nhưng Vương Phi Tử chưa có chơi đùa qua, không công bằng.