Chu Lý thay đổi xong quần áo, như cũ là chiếc áo blouse màu trắng. Hai tay cắm ở trong túi, gọng kính đen cũng không có che lấp đi thần thái trong con ngươi của nàng, ngược lại làm cho ánh mắt trở nên càng lớn càng sáng ngời, sóng mũi cao ngất cùng với khóe miệng hơi cong, tổng quát làm cho nàng có một loại cảm giác quá mức lạnh lùng.
“Sao cô có thể làm như vậy?” Hoa Tranh Y lấy hết dũng khí quát lên. Mặc dù biết người có thể làm cho Tần Tĩnh phải tự mình tới gặp trước mắt này cũng không phải người tầm thường, nhưng mà Hoa Tranh Y cảm thấy mình nếu muốn tiếp tục phát triển quan hệ với Tần Tĩnh, nàng nhất định phải biểu hiện ra quan tâm của mình đối với hắn.
“Tại sao lại không thể làm như vậy? Tôi là chị ruột của hắn, cô không biết? Cô lại tính là thứ gì?” Tay Chu Lý hạ xuống mắt kính, ánh mắt híp lại nhìn Hoa Tranh Y.
Hoa Tranh Y kinh ngạc thất sắc, khuôn mặt trở nên đỏ bừng vì lúng túng. "Tôi xin lỗi...... tôi xin lỗi......”
“Cô nói xin lỗi làm gì? Tôi trêu chọc cô thôi. Tôi không có đứa em trai như vậy, tôi là người có phúc khí.” Chu Lý cười nhạo một tiếng, xoay người rời đi. Nếu như có một thanh kiếm đâm về phía Vương An, nếu như mình đứng ở bên cạnh, như vậy nàng nhất định sẽ che ở trước người cho hắn, mà người cô gái này vừa rồi chỉ là ở bên cạnh nhìn như bị hoảng sợ. Một khi đã như vậy, cần gì phải giả mù sa mưa tới biểu hiện sự quan tâm của mình và tức giận với việc người mình quan tâm thiếu chút nữa bị tổn thương?
Tần Tĩnh không khỏi cảm thấy hôm nay mình đến tìm Chu Lý cơ bản chính là một loại sai lầm. Giao tiếp với người phụ nữ này, rõ ràng là tự tìm mất mặt.
Đi vào khu vực nghiên cứu của Chu Lý, Tần Tĩnh để cho Hoa Tranh Y chờ ở phòng nghỉ, lại cùng Chu Lý đi vào một căn phòng khác. Trong phòng trừ bỏ tủ trưng bày thành quả nghiên cứu, cũng chỉ còn lại hơn mười cái màn hình LED dùng để theo dõi các phòng thí nghiệm và thu thập số liệu. Chu Lý ngồi ở sau bàn công tác, tùy ý cầm lấy một quyển sách trước người, cũng không nhìn Tần Tĩnh, “Có chuyện gì, nói.”
“Tôi nhớ được lần đầu tiên tôi gặp cô......”
“Đừng nói nhảm, tôi và anh chưa có quen thuộc tới mức ôn chuyện cũ.” Chu Lý nói không chút khách khí, một chút cũng không quan tâm tới thân phận của đối phương.
“Sự việc hôm nay là do cô làm? Thuốc gây ảo giác chính là nghiên cứu ở nước Mỹ của cô, tình huống của Nghiêm Vũ Nhàn vào hôm nay, rất có khả năng chính là bởi vì thuốc gây ảo giác làm cho hắn xuất hiện tình huống như vậy!” Tần Tĩnh trực tiếp hỏi, cùng với người phụ nữ này chơi cái gì thủ đoạn dò xét rất hiển nhiên là không có tác dụng.
“Đúng vậy, tôi nghĩ muốn hắn chết, đáng tiếc thất bại rồi.” Chu Lý hơi gật đầu, tiếp tục lật xem tư liệu trước bàn công tác.
Thấy Chu Lý không chút do dự liền thừa nhận, đáy lòng Tần Tĩnh không tự chủ được sinh ra một luồng khí lạnh - người phụ nữ này rất nguy hiểm!
“Tại sao cô lại muốn gϊếŧ hắn?” Trong lòng Tần Tĩnh nhớ tới lo lắng của Nghiêm Vũ Nhàn, hắn cần xác nhận điểm này, nhưng mà Chu Lý trực tiếp như vậy ngược lại làm cho hắn có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Người sẽ báo thù thay hắn ở trong miệng Vương An hơn phân nửa không phải Chu Lý, nếu không Chu Lý không có khả năng sẽ tùy ý bại lộ như vậy, càng sẽ không thừa nhận.
“Tần Mi Vũ là người phụ nữ của Vương An, Nghiêm Vũ Nhàn là huynh đệ của Vương An. Làm huynh đệ muốn chiếu cố chị dâu cũng là chuyện nên làm, nhưng mà Nghiêm Vũ Nhàn chỉ là muốn chiếu cố thôi sao? Điều này làm cho tôi thấy rất khó chịu. Anh hẳn biết rằng Vương An chán ghét nhất chính là phản bội. Tôi nghĩ nếu như Tần Mi Vũ tìm người đàn ông khác cũng không có vấn đề gì, Vương An hơn phân nửa sẽ không quá để ý. Nhưng nếu lại là huynh đệ của mình leo lên giường vợ mình, Vương An sẽ từ trong quan tài bước đi ra...... Cho nên tôi tính toán xử lý Nghiêm Vũ Nhàn.” Chu Lý nói một cách cực kỳ tiếc nuối.
Tần Tĩnh nhìn chằm chằm Chu Lý, nhìn gương mặt của cô ta không chút thay đổi mà bình tĩnh tự thuật chuyện mà cô ta muốn làm đủ để dẫn đến toàn bộ cao tầng của tập đoàn An Tú lại điên cuồng rung chuyển, nghi ngờ trong lòng lại dần dần tan mất. Bởi vì nếu Chu Lý biết Vương An cuối cùng lưu lại di ngôn cho Tần Mi Vũ thì căn bản sẽ không nói cái gì Vương An sẽ không để ý Tần Mi Vũ tìm người đàn ông khác. Tần Tĩnh kỳ thật vốn cũng không tin Chu Lý sẽ là người báo thù mà Vương An chỉ định, Vương An sẽ không mang chuyện báo thù phó thác cho một người điên.
Người điên ở một ít phương diện bình thường đều có được năng lực kinh người, nhưng mà bọn họ lại rất không ổn định, trông cậy vào bọn họ thực hiện mục đích có thể khống chế, thật sự rất mạo hiểm...... Nếu Vương An cũng là một người bất chấp tất cả chỉ cầu báo thù, vậy trước khi hắn chết có rất nhiều cơ hội để thể sắp xếp cho cá chết lưới rách.
Tần Tĩnh vẫn cảm thấy đoạn trò chuyện kia của Vương An chỉ là ý đồ làm cho người ta không thể yên tâm thôi. Hắn đã buông tha cho chống cự, chỉ biết chờ đợi tử vong. An bài trước khi chết đó của hắn, bất quá là làm cho tài sản và sức ảnh hưởng của mình có thể chuyển dời tới trên người vợ con mình mà thôi.
Vương Phi Tử trực tiếp có được 10% cổ phần của quỹ gia tộc Lệ Chi viên, cũng chỉ là 10% mà thôi. Nhưng mà 10% này có được một phiếu quyền phủ quyết, đã đủ để cam đoan Tần Mi Vũ lấy thân phận người giám hộ của Vương Phi Tử, có được quyền sử dụng chân chính của một phiếu quyền phủ quyết này.
Hành động đối phó Nghiêm Vũ Nhàn của Chu Lý chỉ là ý nghĩ tự phát của cô ta, nghĩ đến đây vẻ mặt Tần Tĩnh dịu đi rất nhiều, “Về sau cô không cần làm như vậy, Nghiêm Vũ Nhàn đã tính rời đi Trung Quốc, cô không có cơ hội nữa.”
“Tôi cũng không có tính tiếp tục làm như vậy.” Chu Lý thuận miệng nói, buông xuống tư liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn Tần Tĩnh, “Bây giờ anh định xử lý tôi như thế nào?”
“Tôi không có tính toán xử lý cô, chỉ cần cô đừng làm loại sự việc ngu ngốc này nữa là tốt rồi. Vương An đã qua đời, tôi đương nhiên muốn chiếu cố bằng hữu của cậu ấy. Cậu ấy rất xem trọng cô, tôi nghĩ cậu ấy cũng không tình nguyện nhìn thấy cô bởi vì cậu ấy mà bị tổn thương gì. Chuyện này tôi sẽ cho Nghiêm Vũ Nhàn một lời giải thích khác, nhưng mà cô phải đáp ứng tôi, không được làm loại chuyện sẽ cho chính mình, cho người thân của cậu ấy mang đến rắc rối thật lớn này nữa.” Tần Tĩnh ôn hòa nói.
Chu Lý nhợt nhạt cười, “Vương An có bằng hữu như anh thật là may mắn.”
“Chuyện nên làm thôi, chúng tôi là huynh đệ mà, tôi còn là anh rể của cậu ấy nữa.” Tần Tĩnh hơi gật đầu, không định tiếp tục đề tài này nữa, thuận miệng hỏi:“Nghe nói cô hiện đang nghiên cứu về làm chậm quá trình lão hóa?”
“Đúng vậy, kỳ thật là một loại sản phẩm làm ngưng hẳn chu kỳ kinh nguyệt. Trên cơ bản đã có thể lấy ra thành quả, chỉ là chưa có thí nghiệm lâm sàng, cũng không có biện pháp đưa ra thị trường.” Chu Lý tiếc nuối nói.
“Đây là sản phẩm gì?” Tần Tĩnh nghi hoặc hỏi, bỗng nhiên chợt thấy có chút không thoải mái. Bởi vì nếu như là Vương An ở đây, hơn phân nửa sẽ chậm rãi bàn luận với Chu Lý, mà không phải đặt câu hỏi giống như mình, xem ra mình vẫn còn phải tìm hiểu nhiều một ít này đó. Chỉ là ngẫm lại sự bác học của Vương An, đối đáp với thành viên xí nghiệp trong các hội nghị kinh tế của tập đoàn An Tú, cùng với giải thích về các loại ngành sản xuất, Tần Tĩnh liền sinh ra một loại cảm giác vô lực. Cần phải bỏ vào bao nhiêu tinh lực mới có thể đủ làm được trình độ giống như Vương An?
“Chính là làm cho phụ nữ không còn cần mỗi tháng đều tới ngày "đèn đỏ" nữa, từ nay về sau cũng sẽ không có ngày "đèn đỏ".” Chu Lý giải thích cho hắn, cầm một sấp tư liệu cho Tần Tĩnh xem.
Tần Tĩnh đọc xem kỹ, kinh ngạc nhìn Chu Lý, “Loại đồ vật này chẳng lẽ không phải đã hoàn toàn trái với quy luật tự nhiên ư?”
“Đây không gọi trái với quy luật tự nhiên, đây chỉ là thúc đẩy loài người tiến hóa. Bởi vì dựa theo kết quả nghiên cứu về sự tiến hóa của loài người, phụ nữ sớm hay muộn cũng sẽ không tới kỳ kinh nguyệt nữa, tôi chỉ là muốn thông qua dược vật thực hiện tiến hóa sớm một chút mà thôi.” Chu Lý chẳng sao cả nói.
“Loại đồ vật này không có cách nào đi thí nghiệm lâm sàng, mà phiền toái cũng rất lớn. Cho dù đưa ra thị trường, toàn bộ thị trường đồ dùng sinh lý của nữ tính cũng gần như sẽ bị phá hủy. Dưới tình huống như vậy, những người có ích lợi liên quan trong đó sẽ liên hợp lại, ngăn cản loại sản phẩm này đưa ra thị trường.” Tần Tĩnh thấy rất rõ ràng.
“Đúng vậy. Nếu loại đồ vật này có thể đưa ra thị trường, lợi nhuận nó có thể sáng tạo sẽ vượt qua bất cứ ngành sản xuất nào.” Chu Lý hé miệng, “Bất quá tôi có thể khẳng định, đối với phụ nữ ở trước thời kỳ ngưng hẳn hành kinh thì tác dụng của loại đồ vật này có thể không lớn. Nhưng mà đối với phụ nữ ở sau thời mãn kinh, dùng loại đồ vậy này có thể làm cho bọn họ quay lại tuổi thanh xuân lần nữa. Tỷ như da thịt trở nên trắng nõn, nếp nhăn bị tiêu trừ, chất nhờn âm đ*o tăng nhiều, mức độ co thắt của âm đ*o... đều sẽ có thay đổi hiệu quả rõ rệt.”
Nhìn mặt Chu Lý không chút thay đổi đàm luận về chủ đề mà bình thường phụ nữ căn bản không dám mở miệng với đàn ông, Tần Tĩnh không khỏi cảm thấy có khi nào người phụ nữ này căn bản là không có thứ gọi là ham muốn tìиɧ ɖu͙©? Người đàn ông như mình ở trong mắt cô ta có khi nào cũng chỉ là thứ được hợp thành từ một đống bắp thịt, xương cốt và máu mà thôi?
“Được rồi, cô tiếp tục nghiên cứu đi, cho dù không thể đưa ra thị trường, cũng có giá trị nghiên cứu. Đến lúc đó cho tôi một ít sản phẩm càng ổn định càng an toàn.” Tần Tĩnh cảm thấy mình hôm nay có được thu hoạch ngoài ý muốn.
“Không thành vấn đề, tôi còn nghĩ rằng anh sẽ thủ tiêu hạng mục này chứ.” Chu Lý khẽ gật đầu.
Tần Tĩnh lại hỏi thăm một chút hạng mục khác của Chu Lý, sau đó mới cùng Hoa Tranh Y rời đi. Chu Lý lạnh lùng cười, Tần Tĩnh ơi, chuyện tôi biết đến nhiều hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh.
Về phần đối với sự kiện tai nạn xe cộ ngoài ý muốn của Nghiêm Vũ Nhàn không làm xử lý, dù là Chu Lý cũng không tránh vì lòng dạ của Tần Tĩnh cảm thấy thất vọng đau khổ - rất hiển nhiên Tần Tĩnh là đang có dự phòng. Cho dù hiện tại không có lý do gì để động thủ đối với Nghiêm Vũ Nhàn, nhưng mà Tần Tĩnh không chút nào để ý giữ lại cơ hội như vậy, để cam đoan ngày sau khi trở mặt có thể dùng tới. Huynh đệ như vậy, quả nhiên là huynh đệ tốt.
Nghĩ đến đây, Chu Lý lấy ra cái đồng hồ đeo cổ treo ở trước ngực, bên ngoài họa tiết tinh xảo mang theo hương thơm từ vòng một đầy đặn của mình. Mở nắp đồng hồ ra, ở trên là ảnh chụp chung của Vương An và mình, Chu Lý không khỏi có chút ngẩn người. Chính là bởi vì có bóng tối phụ trợ, người ta mới càng thêm khao khát ánh sáng; cũng chính là bởi vì có loại người như Tần Tĩnh và Nghiêm Vũ Nhàn, Chu Lý mới càng thêm tưởng niệm Vương An.
Vương An...... Nếu anh có thể sống lại, em tình nguyện khi gặp được anh vào năm đó, sẽ chết trong phòng thí nghiệm. Chu Lý nhắm mắt lại, nước mắt thành dòng rơi xuống đất.