Ngủ một giấc tỉnh lại, Tần Lạc phát hiện mình vẫn ở bệnh viện La Mã, không phải đang nằm mơ, trong gương mặt vẫn sưng vù giống đầu heo...
Vết máu bầm tím vẫn còn đây, nhắc nhở cô đây là chứng cứ xảy ra tai nạn xe...
Cô thở dài, vẫn không nhớ rõ tại sao mình lại đến La Mã.
Chẳng lẽ cô... bị mất trí nhớ tạm thời sao?
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cái chú kia rất biết giữ lời, không cùng với con của chú quấy rầy mình.
Lúc này Hoắc Kỷ Thành đang gọi điện thoại choƯớc Hàn.
“Cái gì?Cậu nói trí nhớ của Tần Lạc dừng ở năm 20 tuổi sao?”
“Ừ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?Lúc trước cậu dùng thuật thôi miên cũng không nhắc đến với mình sẽ xuất hiện tình huống này.”
“Khụ... A Thành đây là cậu tính sổ sau sao?Tình huống của Tần Lạc cũng không phải mỗi người đều sẽ xuất hiện, mỗi người khác nhau, bây giờ mình không có nhìn thấy cô ấy, cũng không thể phán đoán chính xác bệnh tình của cô ấy, nếu không mình qua đó xem?”
“Không được, ngày mai mìnhđưacô ấy trở về.”
“Cũng được, cậu đừng quá lo lắng, tình huống này có thể chỉ là tạm thời, thời gian không kéo dài lâu.”
“Khẳng định không?”
Hoắc Kỷ Thành muốn đáp ánkhẳng định.
Ước Hàn ho nhẹ một tiếng: “Không thể xác định, tình huống trí nhớ này thuộc nhân tốkhông ổn định, không có bác sĩ tâm lý nào trên thế giới có thể trả lời trăm phần trăm cho cậu, chủ yếu là xem bản thân bệnh nhân có muốn nhớ không.”
Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng: “Cậu nói lời này chẳng khác nào không nói!”
Vẻ mặt Ước Hàn đầy vạch đen: “Nhưng cậu yên tâm, mình nhất định sẽ cố gắng hết sức để cho Tần Lạc nhớ lại tất cả mọi chuyện nhanh nhất.”
Hoắc Kỷ Thành hừ mũi, không nói nữa, anh đương nhiên tin tưởng y thuật của bạn tốt, nhưng Tần Lạc, lại không thể để mặc mình nắm trong tay...
Hơn nữa tình hình của cô ấy bây giờ, hoàn toàn xem mình như người xa lạ.
Còn là chú xa lạ...
Nghĩ lại, anh bực bội không thôi.
...
Buổi tối, Tần Lạc vừa ăn cơm ý tá đưa vào xong thì nghe thấy tiếng đập cửa, không khỏi cảnh giác hỏi: “Ai?”
Ngoài cửa truyền đến giọng trẻ con đáng yêu: “Chị gái, là em.”
Tần Lạc có một cảm giác nói không nên lời với đứa bé trai này, tiềm thức không muốn để cho bé tiến vào: “Có chuyện gì không? Chị đang ngủ.”
Hoắc Gia Tinh ở cửa đáng thương tội nghiệp nói: “Chị, ba có việc phải đi, em có thể ở trong phòng của chị một lúc được không, em đảm bảo sẽ không ầm ĩ đến chị, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Có lẽ là giọng bé quá đáng thương, lại có lẽ là vì Tần Lạc không kháng cự được giọng cầu xin tội nghiệp của bé...
Không kìm lòng được nói: “Ừ, em vào đi!”
Sau khi nói xong, ngay cả chính cô cũng cảm thấy không thể tin được, cô hoàn toàn không phải loại con gái bị trẻ con nói vài câu mềm giọng làm cho cảm động.
Đây là thế nào?
Hoắc Gia Tinh vui vẻ đẩy cửa tiến vào, ngọt ngào nói: “Chị thật tốt!”
Được khen ngợi Tần Lạc có chút xấu hổ, bĩu môi: “Chị ngủ đây.”
Nói xong, thì nằm xuống đắp chăn đưa lưng về phía Hoắc gia Tinh.
Thật ra cô không ngủ được, nhưng cũng không biết tại sao đối mặt với tên nhóc này, tiếp xúc lâu với bé sẽ có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Loại cảm giác này quá kỳ lạ, làm cho tiềm thức cô muốn bài xích.
Hoắc gia Tinh ngồi ở trên ghế sofa hơi mím môi, ba đã nói tình hình của mẹ cho bé, trí nhớ của mẹ bây giờ về sáu năm trước, nói cách khác mẹ cho rằng mình chỉ có 20 tuổi.
Ài mẹ thật đáng thương!
Bé nhất định phải thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh mẹ, để cho mẹ nhanh nhớ ra mình mới được!
*****
Buổi sáng hôm sau.
Mới vừa tiêm xong Tần Lạc đã bị Hoắc Kỷ Thành mạnh mẽ kéorời khỏi bệnh viện, cô buồn bực không thôi: “Này! Chú thật quá đáng! Có thể lấy sự đồng ý của tôitrước được không?”
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành giật giật mạnh vài cái: “Em không muốn trở về?”
Tần Lạc cắn môi: “Tôi đương nhiên muốn nhanh chóng trở lại trường học, nhưng cách làm này của anh không đúng! Giữa người với người nên tôn trọng lẫn nhau, mà không phải mang suy nghĩ của anh áp đặt ở trên thân tôi!”
Cô nói rất nghiêm trang, cũng có lí.
Hoắc Kỷ Thành có chút dở khóc dở cười, thì ra Lạc Lạc sáu năm trước là như vậy sao? Giống hoa hồng có gai, có góc cạnh, gặp chuyện không thích hoặc không quen nhìn sẽ nói ra quan điểm bản thân.
Thẳng thắn rất đáng yêu!
Cô không biết sáu năm sau cuộc sống từ từ bị mài cô đi rất nhiều! Mặc dù vẫn là hoa hồng có gai, nhưng đã đỡ nhọn đi rất nhiều, không có chút thẳng thắn thuần túy bây giờ.
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ đây là ông trời sắp xếp, để cho anh lại một lần nữa quen Lạc Lạc, cảm nhận suy nghĩ của cô khi ở tuổi này.
Coi như bù lại tiếc nuối năm đó anh mạnh mẽ bắt cô đến bên cạnh cầm tù một năm nhưng không có bất kỳ vài lời trao đổi gì.
Nếu đây là ông trời khảo nghiệm mình, anh bằng lòng chấp nhận.
“Thật xin lỗi, là anh quá nóng vội, anh đảm bảo sẽ không có lần sau.”
Giọng Hoắc Kỷ Thành giải thích rất thành khẩn, Tần Lạc nhìn anh một cái, lời trách cứ đã đến bên miệng chỉ có thể nuốt xuống.
Được rồi! Còn tưởng rằng tính tình chú này rất xấu, không ngờ có chút khácvới trong tưởng tượng của cô.
Tần Lạc là cô gái điển hình thích ăn mềm không sợ cứng rắn, anh càng cứng rắn thì cô càng không để mình bị xoay vòng vòng, ngược lại anh nói xin chào với cô, cô không thể cứng rắn với anh.
Hoắc Kỷ Thành cũng hiểu tính nết của cô, còn là người phụ nữ bây giờ anh yêu, thì đồng ý vô điều kiện bao dung tất cả của cô.
Nếu đổi lại là anh sáu năm trước, hai người đã sớm xung khắc như nước với lửa rồi.
Cho nên nói, có đôi khi! Chính là ý trời trêu ngươi.
Tần Lạc bĩu bĩu môi: “Gặp anh xui xẻo như vậy, tôi hi vọng sau khi trở về không muốn nhìn thấy mặt anh.”
Khóe môi Hoắc Kỷ Thành nổi lên nụ cười khổ: “Có thể không làm được, thương thế của em còn chưa khỏi hoàn toàn, anhcần phải phụ trách đến cùng, sau khi trở về anh sẽ sắp xếp bác sỹ tốt nhất cho em, đến lúc đó em muốn nằm viện hoặc là ởnhà đều được, cần cái gì thì gọi điện thoại cho anh bất cứ lúc nào.”
Tần Lạc nhíu mày: “Rốt cuộc mặt tôi mất bao lâu mới có thể khôi phục! Tôi còn phải đi học, hơn nữa sắp thi cuối kỳ, nó rất quan trọng với tôi.”
Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen, rốt cuộc muốn anh giải thíchthế nào với Lạc Lạc mới được, cô đã sớm tốt nghiệp đại học rồi?
“Lạc Lạc, thật ra”
“Này! Chú đừng gọi tôi là Lạc Lạc được không? Tôi căn bản không quen chú! Chú lôi kéo tôi làm quen như vậy tôi rất không quen!”
Tần Lạc không vui nói, mặc dù cô không hề chán ghét cái chú trước mắt này, nhưng thật sự không có cách nào chấp nhậnchú cứ mở miệng một tiếng “Lạc Lạc”, lại còngọi thâm tình khẩn thiết như thế!
Cô cũng không phải người nào đó của chú ấy!
Thật sự không thể giải thích được!
Khi Hoắc Kỷ Thành bị cô chặn lời thì bỏ suy nghĩ tiếp tục nói, thôi! Sau khi trở về liền sắp xếp cho cô nằm viện trước, có lẽ như Ước Hàn nói, một vài ngày nữa cô sẽ nhớ ra tất cả.
Mình không cần lo lắng chuyện cô muốn đi học.
******
Bệnh viện Kiêu Dương.
Bởi vì mặt thành đầu heo, nên Tần Lạc bỏ ý nghĩ về trường học trước, mà ngoan ngoãn đi theo Hoắc Kỷ Thành đến bệnh viện mà anh sắp xếp.
Khi thấy Ước Hàn với Mary,cô giống như nhìn thấy người xa lạ không quen biết.
Nhiều lần Mary muốn mở miệng đều bị Ước Hàn ngăn cản, nếu không phải trước khi đến Ước Hàn đã kể lại tình hình với cô cũng nói cho cô cần phải nhịn xuống, cô thật sự không có cách nào tiếp nhận bỗng nhiên trí nhớ Tần Lạc trở về sáu năm trước.
“Trong lúc em nằm viện, Mary sẽ toàn quyền phụ trách ăn uống thường ngày của em, có bất kỳ vấn đề gì em cũng có thể tìm cô ấy.” Hoắc Kỷ Thành hết lòng dặn dò.
Đây là sau khi anh với Ước Hàn thương lượng xong, cũng chỉ có Mary mới có thể chăm sóc tốt cho Tần Lạc, những người khác anh đều lo lắng.
Tần Lạc liếc mắt nhìn Mary một cái: “Super Mario kia là Mary?”
Mary nhất thời vô cùng vui mừng: “Lạc Lạc, cô nhớ ra tôi sao?”
Tần Lạc nhất thời cảnh giác nhìn về phía cô, dáng vẻ giật mình hoảng sợ.
Rốt cuộc đây là tình huống gì? Sao đi đến chỗ nào tất cả mọi người đều quen cô?Lại còn nhiệt tình gọi cô là “Lạc Lạc”?
Mà cô đến một người cũng không biết?
Ước Hàn lặng lẽ chuyển ánh mắt cho Mary, dường như muốn nói: Không phải đã nói với em sao? Bây giờ cần phải bình tĩnh, không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tần Lạc.
Mary chỉ có thể nói dối: “A... Có thể tôi nhận lầm người, tôi có người bạn rất giống với cô, cho nên lúc nãy “
Tần Lạc trợn trừng mắt, nói dối rất vụng!