Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 187: Đường theo đuổi vợ mênh mông bát ngát

Tần Lạc nói để cho Hoắc Kỷ Thành không phản bác được, lúc trước anh quả thật nghĩ như vậy, nhưng bây giờ thay đổi chủ ý rồi...

Vội vàng nói: “Lạc Lạc, em đã từng nghe câu kế hoạch biến hóa khó lường, huống chi, chuyện tình cảm không phải do bản thân anh khống chế.”

Tần Lạc vốn cũng không tức giận lớn như vậy, nhưng Hoắc Kỷ Thành thẳng thắn làm cho cô lại bùng nổ, sau khi ngủ bị người ta thôi miên việc này đặt ở trên người nào cũng không dễ dàng tiếp nhận?

Cảm giác mình giống như tượng gỗ không có suy nghĩ mặc người ta thao túng...

Hơn nữa, bị người ta thôi miên không chế trí nhớ của mình.

Cô không tức giận mới không bình thường!

“Đừng nói nữa! Một chữ tôi cũng không muốn nghe!”

Bây giờ Tần Lạc hiện chỉ muốn yên tĩnh, không nghevào một chữ nào.

Hoắc Kỷ Thành đau lòng, con đường theo đuổi vợ còn mênh mông bát ngát.

Hoắc Gia Tinh xuống lầu thì thấy một màn như vậy, không khỏi giả vờ tức giận chỉ trích nói: “Ba, sao ba lại chọc chị gái không vui!”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy vạch đen: “Chuyện ba đã làm sai, chị gái không chịu tha thứ cho ba.”

Hoắc Gia Tinh tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tần Lạc trừng mắt với Hoắc Kỷ Thành một cái, một tay chống gậy đi qua dắt tay Hoắc Gia Tinh: “Đi, cùng chị đi ra sân sau một chút.”

Hoắc Gia Tinh vội vàng gật đầu: “Vâng.”

Lúc gần đi, không quên liếc nhìn ba, ánh mắt có thâm ý khác.

Hoắc Kỷ Thành đành phải dặn con trai: “Chân chị gái đang bị thương còn chưa lành hẳn, Tiểu Tinh con phải giống như nam tử hán chăm sóc chị ấy biết không?”

Hoắc Gia Tinh không chút do dự gật đầu: “Ba, ba yên tâm đi!”

Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi, Hoắc Kỷ Thành xoa mi tâm, bóng dáng hai mẹ con hài hòa như vậy! Chỉ tiếc bây giờ chưa thể nói cho Tiểu Tinh biết “Chị gái” mỗi ngày bé treo trên bờ môi chính là mẹ ruột của bé.

Rất nhiều chuyện, thật là biến hóa khó lường.

Một ngày này, Tần Lạc cũng không quan tâm đến Hoắc Kỷ Thành, mặc dù cùng ở dưới một mái hiên với Hoắc Kỷ Thành, nhưng trên cơ bản vẫn coi như không có anh tồn tại.

Hoắc Kỷ Thành biết cô còn chưa nguôi giận, nên biết điều không nói nhiều.

Hôm sau, là đêm ba mươi, thời gian cả gia đình vui vẻ.

Bởi vì nhà họ Hoắc có tập tục ăn cơm tất niên phải đến nhà cũ, Hoắc Kỷ Thành bảo người hầu chuẩn bị một bàn cơm trưa phong phú, phần lớn đều là món Tần Lạc thích ăn.

Ngồi ở trước bàn ăn, tâm tình Tần Lạc rất khác thường, thật sự giống như nằm mơ, đột nhiên cô có một đứa con trai năm tuổi rưỡi, cô còn là mẹ ruột của bé.

Mà còn là chưa kết hôn mà đã có con.

Ở trong nhận thức của cô, chuyện này không thể phát sinh ở trên người cô.

Nhưng lại cứ đã xảy ra.

Cơm ăn được một nửa, Hoắc Kỷ Thành trầm giọng mở miệng: “Buổi tối anh với Tiểu Tinh cơm nước xong liền trở về, em ăn lót bụng trước, buổi tối trở về chúng ta cùng ăn bữa khuya.”

Không đợi Tần Lạc mở miệng, Hoắc Gia Tinh liền vỗ tay hoan hô nói: “Tuyệt quá! Ba, vậy chúng ta phải trở về sớm một chút, không thể để cho chị ở nhà một mình đợi quá lâu.”

Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Ừ, đương nhiên.”

Tần Lạc: “ “

Hoàn toàn không cần cô mở miệng, hai ba con đã nói xong hết rồi.

Cái năm này, quá có chút không tầm thường.

*****

Bắt đầu từ hai giờ chiều, Giang Ánh Tuyết an vị ở trong phòng bắt đầu chỉnh trang cho mình, quần áo đổi một bộ lại một bộ, ngay cả trang điểm cũng bị cô ta sửa lại nhiều lần.

Mẹ Giang gõ cửa: “Ánh Tuyết! Con nhốt mình ở trong phòng cả môt buổi trưa làm gì vậy?”

Giang Ánh Tuyết đứng dậy mở cửa: “Mẹ, buổi tối con phải đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên, mẹ nói con mặc bộ quần áo nào đẹp nhất?”

Mẹ Giang nghe thế lập tức vui vẻ: “Đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên? Nói như vậy chuyện con với Hoắc Kỷ Thành sắp định xuống đến nơi? Đây chính là chuyện tốt! Mẹ phải kiểm tra con thật kỹ mới được!”

Tâm tình Giang Ánh Tuyết cũng rất vui vẻ: “Mẹ, lần đầu tiên gặp người lớn nên ăn mặc đoan trang tao nhã đúng không?”

Mẹ Giang gật đầu: “Ừ, Ánh Tuyết nhà ta mặc nhìn cái gì cũng đẹp! Em gái con đã lấy chồng, bây giờ mẹ lo lắng nhất chính là hôn sự của con, nếu có thể quyết định, mẹ và ba con liền an tâm rồi.”

Giang Ánh Tuyết không lên tiếng, đêm nay có thể quyết định không, vẫn còn chưa biết, bây giờ cô không dám bảo đảm với mẹ.

Cuối cùng, cô ta vẫn chọn một bộ váy hồng nhạt, đoan trang tao nhã mà không mất dịu dàng của một cô gái nhỏ, tóc quăn dài để ra ở sau gáy, đồ trang sức trang nhã, hoàn toàn khác với hình tượng cô lúc trước nữ cường nhân trong phòng làm việc giỏi giang.

Mẹ Giang hài lòng gật đầu: “Rất đẹp!”

Sau khi Giang Ánh Tuyết ra cửa, thì mẹ Giang gọi điện thoại cho con gái nhỏ, hưng phấn nói: “Thần Thần, chuyện tối nay chị hai con đếnnhà họ Hoắc ăn cơm tất niên sao con không nói cho mẹ biết sớm một chút?”

Vẻ mặt Giang Ánh Thần hoàn toàn không hiểu: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì? Tối nay chị hai đến nhà họ Hoắc ăn cơm tất niên? Sao con không biết?”

Mẹ Giang cũng buồn bực: “Không biết? Chị hai con mới ra cửa, mẹ không có nghe nhầm!”

Giang Ánh Thần cắn môi, “Mẹ, con biết rồi, nếu con ở nhà họ Hoắc nhìn thấy chị hai, con sẽ không ầm ĩ không vui với chị, nói thế nào, chị ấy cũng là chị ruột của con!”

Mẹ Giang vui mừng gật đầu: “Ừ, Thần Thần con có thể nghĩ như vậy thì rất tốt, muốn hai chị em các con đều có thể gả đến nhà họ Hoắc, mẹ và ba con liền không uổng rồi.”

Nguyện vọng của mẹ dù sao không phải mong muốn của Giang Ánh Thần, cô ta mới không hy vọng chị hai gả đến nhà họ Hoắc, mặc dù chị ta là chị ruột của mình, nhưng căn cứ vào thứ tự nhà họ Hoắc, cô ta còn phải gọi chị ta một tiếng “Thím Ba“.

Nhiều không được tự nhiên!

Suy nghĩ đến tình cảnh xấu hổ này, thì cô ta muốn chị hai khẩn trương chia tay với chú ba Cẩm Dương!

5 giờ rưỡi, Giang Ánh Tuyết tiện đến cửa nhà cũ nhà họ Hoắc, lập tức có người hầu đi vào thông báo, Phương Lệ Hoa hoan nghênh cô ta quá mức, nhìn thấy cô thì nhiệt tình gọi cô qua đó: “Ánh Tuyết, nhanh đến chỗ dì này.”

Giang Ánh Tuyết lễ phép gọi: “Dì Phương, chúc mừng năm mới.”

Sau đó, mỉm cười gật đầu chào hỏi với những người khác trong phòng một cái, bởi vì thân phận còn chưa nói rõ, cô ta cũng không tiện xưng hô.

Giang Ánh Thần nhìn thấy cô ta, vội vàng đỡ bụng đứng dậy, vô cùng nhiệt tình nói: “Chị hai, có thể ở đây nhìn thấy chị thì thật sự quá ấm áp, em biết chị nhất định cố ý cho em một niềm vui bất ngờ!”

Đối với giả dối của cô ta, trước mặt nhiều người lớn nhà họ Hoắc như vậy, Giang Ánh Tuyết cũng chỉ có thể mỉm cười đối phó nói: “Đúng! Mẹ còn cố ý dặn chị bảo em phải ăn nhiều một chút, không phải sợ béo.”

Khóe mắt Giang Ánh Thần giống như chứa nước mặt: “Vâng.”

Hoắc Kỷ Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tình cảm hai chị em các người thật tốt!”

Giang Ánh Thần cười trả lời: “Cô, chúng con là chị em ruột, tình cảm luôn luôn tốt!”

Hoắc Kỷ Lan lại nói thêm: “A...? Sao cô nhớ ngày con với Cẩm Dương kết hôn cũng không nhìn thấy chị hai con!”

Những lời này, rõ ràng làm mất mặt.

Giang Ánh Thần tự nhiên trả lời: “Cô có trí nhớ thật tốt! Ngày hôn lễ do thân thể chị ấy không thoải mái, vốn nói cố gắng gượng muốn đến, nhưng con sợ hiện trường quá ồn ào nên bảo chị ấy ở nhà nghỉ ngơi, hôn lễ quan trọng nữa, cũng không thể nào quan trọng bằng thân thể chị hai con đúng không?”

Cô ta nói với dáng vẻ tình cảm hai chị em các cô rất thân thiết.

Ngay cả Giang Ánh Tuyết cũng thiếu chút nữa có ảo giác: Tình cảm giữa cô với Giang Ánh Thần từ khi nào thì trở nên tốt như vậy hả?

Nhưng ở trước mặt nhiều người nhà họ Hoắc, cô sẽ không vạch trần cô ta, hơn nữa đối phương là chị của Kỷ Thành.

Chỉ là, sao không thấy Kỷ Thành với Hoắc Gia Tinh?

Trong lòng Phương Lệ Hoa biết Giang Ánh Thần đang diễn trò, miễn cưỡng nói: “Dùng trà cũng không yên tĩnh, quản gia Phúc, đi xem đồ ăn thím Mễ chuẩn bị thế nào rồi, Tiểu Tinh thích uống nước canh nhất xem đã được chưa?”

Quản gia Phúc nhận lệnh rời đi.

Con dâu lớn Lý Bình mở miệng nói: “Năm nay thời gian ba nói chuyện rõ ràng dài hơn không ít.”

Đinh Mai nói tiếp: “Cũng không phải! Trước kia đều là gọi đi vào từng người một, nhưng năm nay lại cùng nhau, mà chú Tư còn chưa trở về.”

Phương Lệ Hoa giơ tay nhìn đồng hồ tay một chút: “Ánh Tuyết, con gọi điện thoại cho A Thành hỏi một chút, xem nó đi đến đâu rồi.”

Giang Ánh Tuyết theo tiếng: “Vâng.”

Cô vừa mới chuyển người ra ngoài, thì thấy có người hầu tiến vào báo cáo: “Phu nhân, Tứ thiếu cùng tiểu thiếu gia đã trở về!”

Mặt Giang Ánh Tuyết lộ ra vui mừng, đồng thời trong lòng cũng có chút không yên.

Đợi Kỷ Thành nhìn thấy mình sẽ biểu hiện ra cảm xúc gì? Anh sẽ không ở trước mặt nhiều người nổi giận với mình chứ.

Đang nghĩ ngợi, Hoắc Kỷ Thành đã nắm tay Hoắc Gia Tinh đi vào, anh liếc mắt thấy Giang Ánh Tuyết đứng ở bên cạnh mẹ.

Mặt, nhất thời âm trầm xuống.