Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 115: Mang cô trở về

Trên đường tới sân bay, Hoắc Kỷ Thành chợt nhận được điện thoại của trợ lý

Trình Sâm, “boss, tôi mới vừa biết được hai tin tức, một là tin tức tốt

một là tin tức xấu.”

Hoắc Kỷ Thành rất không hài lòng với việc anh ta thừa nước đυ.c thả câu, “Nói”

Trình Sâm nuốt một ngụm nước bọt, “Tần tiểu thư đang ở Lệ Giang, nhưng bên Lệ Giang mới vừa truyền tin tức ra, phát sinh động đất, chỉ sợ máy bay sẽ

không thể hạ xuống......”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, “Lấy máy bay tư nhân cho tôi.”

Trình Sâm kinh ngạc không thôi, “boss, như vậy..... có thể động tĩnh quá lớn hay không”

Hoắc Kỷ Thành trầm giọng trách mắng: “Sao còn nói nhảm nhiều như vậy!”

Trình Sâm: “......”

Xem ra, lần này boss đã quyết tâm phải đi Lệ Giang tìm Tần tiểu thư rồi, ai cũng không ngăn cản được.

Mình vẫn nên làm xong chuẩn bị tốt thì hơn!

Tránh cho đến lúc đó xảy ra chuyện lại khẩn cấp đi tìm quan hệ xã hội giải quyết......

****

Hoắc Kỷ Thành vô cùng lo lắng chạy tới Lệ Giang, chỉ sợ Tần Lạc sẽ trong danh sách gặp tai hoạ.

Chỉ tiếc vẫn không liên lạc được với Tần Lạc, biết rõ cô ở Lệ Giang không

thể nghi ngờ, chỉ cần nghĩ tới chân cô bị thương còn chưa khỏe đã chạy

đi gây chuyện, anh càng lo lắng không thôi.

Gần như đi tìm đến ba giờ sáng, máy bay hạ cánh liền có xe riêng đưa anh đi tới bệnh viện,

kết quả y tá luân phiên buổi tối cũng không biết bệnh nhân vào ban ngày

có tình huống gì, mà các bác sĩ căn bản đều đang ở nhà mà ngủ, nên anh

cũng không tìm hỏi được Tần Lạc......

Dưới tình thế cấp bách anh thật hận không thể phá hủy cái bệnh viện rách này! Thậm chí tên

bệnh nhân cũng không có ghi danh sách!

Thật vất vả chịu đựng đến

trời sáng, tra xét gần hai giờ đều không có tìm được tên tuổi Tần Lạc,

hắn không khỏi hoài nghi Tần Lạc có ở trong bệnh viện đó hay không....

..

Gọi điện thoại di động cho cô, vẫn là trạng thái tắt máy.

Hoắc Kỷ Thành giận đến thiếu chút nữa đập điện thoại di động, **!

Vì trong trạng thái tắt máy điện thoại nên định vị vệ tinh cũng không định vị được, hết cách rồi, Hoắc Kỷ Thành tốn thời gian suốt cả một ngày lật tung tất cả bệnh viện lớn nhỏ ở trong Lệ Giang, cũng không có tra được

tên bệnh nhân Tần Lạc.

Anh không khỏi hoài nghi Tần Lạc có bị thương nhập viện rồi hay không, nếu không thì sao vẫn không tìm được người......

Vì lý do cẩn thận, Hoắc Kỷ Thành lại kiểm tra tất cả bệnh viện một lần

nữa, ngay cả chỗ khám bệnh bình thường anh không có bỏ qua cho, nhưng

vẫn tốn công vô ích, anh không khỏi hoài nghi mình có tìm lộn phương

hướng phải hay, như vậy Trình Sâm tận lực không tìm thấy người cũng chỉ

có thể nói rõ ra một vấn đề --

Căn bản Tần Lạc cũng không ở trong bệnh viện!

Vậy rốt cuộc thì cô ở đâu?

Phát sinh chuyện lớn như vậy chân cô bị thương không có phương tiện không ở bệnh viện thì còn có thể đi nơi nào?

Nghĩ tới đây, cả người anh bốc hỏa, thật là cô gái không khiến người ta bớt lo!

Buổi chiều, Hoắc Kỷ Thành để cho người ta kiểm soát tất cả khách sạn và nhà

khách lớn nhở ở Lệ Giang, bây giờ áp dụng đều là ghi danh vào ở, nói

cách khác chỉ cần ngươi ở khách sạn vậy thì nhất định có thể tra ra tin

tức của cô.

Tạo dựng cơ sở như vậy hao phí thời gian một ngày.

Lần này, cuối cùng tra được một chút đầu mối, đó chính là quả thật Tần Lạc

đang ở trong một nhà khách, nhưng ngay buổi trưa hôm nay trả phòng....

..

Thật vất vả tra được đầu mối lại cắt đứt như vậy, nhưng làm

cho người ta đáng giá vui mừng, từ trong miệng chủ nhà biết được mặc dù

Tần Lạc mang theo cái chân bị thương ra ngoài chơi, nhưng tâm trạng cô

rất tốt, hơn nữa đi theo cùng cô có một cô gái rất chăm sóc cô, nghe nói là bác sĩ

Hoắc Kỷ Thành biết rõ nhất định cô gái kia chính là Bùi Tử Ninh.

Vì thế, cuối cùng lòng anh lơ lửng cũng có thể buông xuống, cũng may cô không có việc gì.

Biết là Bùi Tử Ninh đi cùng cô, không cần hơn nhiều, chỉ cần tra được mã số

của Bùi Tử Ninh, đoán chừng cũng không khó để tìm thấy Tần Lạc.

*****

Tần Lạc không nghĩ tới lần này tới Lệ Giang sẽ gặp phải động đất, cũng may

cô và Tử Ninh cũng không có đi chơi phong cảnh nhiều, chẳng qua là sống

yên vị ở trên trấn, cho nên bình yên vô sự.

Buổi trưa sau khi trả phòng, hai người liền ngồi xe buýt, tới ga xe lửa,đi được chốc lát,

phía trước con đường đã bị ngăn chận.

Rất nhiều xe cũng khong

hiểu ra sao lại dừng ở đó, thật may là đoạn đường này không quá nhiều

xe, bằng không thật sự sẽ dẫn sự cố một trận......

Ngay lúc

hai người chờ đến lo lắng, Tần Lạc đang ngồi gần cửa sổ chợt mở to hai

mắt nhìn chằm chằm bóng người càng ngày càng rõ ràng đang tới gần, làm

sao nhìn có chút giống...... Hoắc Kỷ Thành nhỉ?

o(╯□╰)o

Chẳng lẽ là mình nhìn hoa mắt?

Cô không dám tin dụi dụi con mắt, phát hiện càng nhìn càng giống anh

Khi người đàn ông kia lững thững đi tới gần xe bọn họ thì hô hấp của cô cũng sắp ngừng lại rồi, omg! Thật sự là anh!

Anh ra ngoài có cần tỏ ra đẹp trai cuồng bạo như vậy không!

Anh là tới tìm mình sao? Làm sao anh biết mình tới nơi này?

Trong nháy mắt, tâm tình của cô khó có thể dùng lời diễn tả được

Mà mấy nam nữ ngồi cùng cũng khϊếp sợ trợn to hai mắt, nhất là các cô gái, trong hai tròng mắt rối rít tỏa ra ánh sao màu hồng

Wa! Khốc chết mất! Người đàn ông này là ai vậy? Tại sao có thể đẹp trai như vậy! Ngũ quan tuấn mỹ thâm thúy giống điêu khắc có thể so với những thứ minh tinh điện ảnh Hollywood, anh càng đi càng gần là muốn định làm cái gì? Còn có để cho người ta hít thở hay không?

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng từng bước từng bước tiến gần chỗ chiếc xe của Tần Lạc, Tần Lạc

chợt rất muốn làm đà điểu tỏ ra không quen biết anh, nhưng anh trực tiếp từ trên nhìn xuống chỗ cô, lạnh lùng nói, “Ra ngoài.”

Hai chữ

rất đơn giản lại chứa uy nghiêm bá khí không thể coi thường, mà trong

nháy mắt người ở trong xe đều chú ý tới Tần Lạc, cô ngồi ở đó sắc mặt cô 囧囧, “Chân em bị thương còn chưa khỏe, không thể đi.”

Hoắc Kỷ

Thành mang bộ mặt như sương nhìn chằm chằm cô, liên tục mấy ngày bôn ba

tìm kiếm đã làm cho anh mệt không thể tả, khóe mắt có chút uể oải, nhưng khí thế cường đại như trước, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng

không cười nói: “Biết mình bị thương ở chân mà còn chạy tới nơi này?”

Tần Lạc mếu máo, tại sao anh lại trách mình?

Chân của mình bị thương có không tốt lên cũng không có một xu quan hệ gì với anh?

Cô cũng không cần anh làm bộ tốt bụng!

“Em muốn đi đâu đó là tự do của em!”

Hoắc Kỷ Thành lạnh lùng liếc cô một cái, sau đó làm động tác với người cản

xe phía trước, trong nháy mắt con đường liền thông suốt, chiếc xe Tần

Lạc ngồi định đợi cô, nhưng mà xe phía sau không ngừng ấn còi, hơn nữa

người đàn ông trước mắt này mang khí thế quá mạnh mẽ, chỉ liếc mắt một

cái cũng đủ để hù dọatất cả bọn họ

Cho nên, vẫn đừng tham dự chuyện nhà người ta.

Trên xe, mọi người nghị luận ầm ĩ:

“Mọi người đoán xem rốt cuộc Tần Lạc có thân phận gì? Người đàn ông kia quá

đẹp trai cuồng ngạo! Nếu như anh ấy là bạn trai của tôi thì tốt rồi.”

“Cô cứ mở giữa ban ngày đi! Người đàn ông như vậy vừa nhìn đã biết là rồng

trong loài người, nói không chừng căn bản người ta cũng không phải là

quan hệ giống như chúng ta tưởng tượng.”

“Chẳng lẽ bọn họ là anh em sao?”

“Ưmh, tôi nhìn không giống, ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tần Lạc rõ ràng

không giống vậy, hơn nữa, mấy người không cảm thấy nhìn qua người đàn

ông kia rất quen mặt sao?”

“Quen mặt sao? Cô không nói thì không cảm thấy, vừa nói thì đúng là có cảm giác đã gặp ở đâu.”

“”

******

Rất nhanh đoàn xe trên đường đã đi lại bình thường, Hoắc Kỷ Thành cũng

không đứng ở ven đường để cho người khác xem xét và xoi mói, anh trực

tiếp lên ôm Tần Lạc bị thương ở chân xuống xe

Tần Lạc khϊếp sợ không thôi, liều mạng giãy giụa, “Buông em ra!”

Hoắc Kỷ Thành không để ý cô, không vui nói: “Câm miệng!”

Tần Lạc uất ức không dứt, tại sao anh lại quát mình? Rõ ràng người xấu bắt cá hai tay là anh, anh còn hung dữ với mình?

Tại sao?

Người thật sự nên giận là mình mới đúng!

Bùi Tử Ninh cũng cùng đi ra ngoài theo, “Anh buông Lạc Lạc ra!”

Hoắc Kỷ Thành tự lo đi của mình, anh chỉ muốn vội vàng mang Tần Lạc trở về.

Tần Lạc không ngừng giãy giụa, không ngừng bấu anh, “Khốn kiếp! Tại sao anh lại đối với em như vậy? Anh cho rằng em là thú cưng anh nuôi sao? Anh

muốn quát mắc thì quát mắc, không muốn thì một cước đá bỏ đi?”

Cô càng nói càng tức giận, nước mắt ủy nhẹ nhàng đảo quanh hốc mắt

Hoắc Kỷ Thành cau mày, “Anh không có coi em là thú cưng.”

Tần Lạc cười lạnh, “Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không thể tin chút nào! Anh buông em ra! Anh cố gắng ép em trở về em sẽ hận anh cả đời!”

Bùi Tử Ninh vất vả đuổi theo chân dài của anh, “Lạc Lạc không muốn trở về với anh, anh không thể cưỡng ép cô ấy!”

Hoắc Kỷ Thành dừng bước lại, “Chuyện này là hiểu lầm.”

Bùi Tử Ninh nói: “Hiểu lầm cái sợi len! Đàn ông gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết nói nhưng lời như vậy!”