Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 103: Ngoan, ở ngoài trời mới thú vị

“Không cảm thấy.”

Giọng Hoắc Kỷ Thành rất lạnh, đối mắt chim ưng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, như muốn đào một cái hố ở trên người cô.

Nhất định là cô gái nhỏ cố ý!

Tần Lạc vui sướиɠ hưởng thụ thời gian thư thái không dễ có được này, thỉnh thoảng cũng muốn gia tăng một chút vui thú!

“Bây giờ vẻ mặt anh vô cùng cứng ngắc, độ cong khóe môi nên giơ lên thích hợp.”

Nghe được giọng cô chế nhạo nói, Hoắc Kỷ Thành cũng giận dễ sợ, cô nhóc đáng chết đúng là càng ngày càng to gan lớn mật rồi!

Mắt thấy sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng đen, cũng cách mình càng

ngày càng gần, Tần Lạc không kịp chờ đợi lại muốn né ra.

Nhưng

không cẩn thận dẫm lên làn váy, đồngthời bất ngờ khiến cô không kiềm hãm được ngã về phía trước, cũng may là Hoắc Kỷ Thành nhanh tay nhanh mắt

xông tớ đỡ được.

“A --”

Hoắc Kỷ Thành bế cô lên, “Còn dám chạy loạn hay không?”

Tần Lạc dứt khoát buồn bực không thèm lên tiếng, quyết làm đà điểu.

“Hả? Lúc này lại không lên tiếng?”

“......”

“Lần sau không thể viện cớ này nữa!”

“......”

Tần Lạc nói thầm trong lòng: Đại Ma Vương đúng là thiếu hụt nghiêm trọng phương diện tình thú!

Hoắc Kỷ Thành trực tiếp đè cô ở trên lan can, giọng đẹp giống như tiếng trời, “Rất thích nhìn cảnh đêm sao?”

Tần Lạc gật đầu, “Anh không cảm thấy từ đây nhìn xuống cảnh đêm của thành phố D rất đẹp sao?”

Hoắc Kỷ Thành nhìn sang ánh mắt của cô, cũng không có nhìn thấy cảnh đêm có

gì đẹp tới thế, có lẽ là anh thấy được quá nhiều, đã không có cảm giác

rồi......

“CẢnh đêm thành phố D không tính là rất đẹp.”

Tần Lạc bĩu môi, “Đó là đương nhiên! Mỗi thành phố đều có cảnh đêm không giống nhau, mỗi người mỗi vẻ thôi.”

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch, tiếng khàn khàn trầm lắng, “Ngoan, nếu

cảnh đêm xinh đẹp như vậy, chúng ta có nên làm một chút chuyện có ý

nghĩa không?”

Anh kéo dài âm cuối giống như uống rượu bồ đào càng thêm hấp dẫn.

Tần Lạc lập tức có loại cảm giác miệng đắng lưỡi khô......

Chỉ nghe xoạt một tiếng --

Tần Lạc vô cùng hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, anh không phải tới thật đó chứ?

Làm cái sợi len!

Ở chỗ này cũng quá phonga khoáng rõ ràng rồi!

“Đừng!”

“Không cần sao? Không phải vừa rồi em rất ưa thích nơi này sao? Bây giờ lại không thích sao?”

Hoắc Kỷ Thành chậm rãi vuốt ve gò má mềm mại của cô, vẻ mặt gian manh mị hoặc.

Trái tim nhỏ của Tần Lạc vẫn đánh trống “thình thịch”, đồng thời cũng tiến

hành an ủi mình, có lẽ Đại Ma Vương chỉ muốn hù dọa mình một chút, cố ý

trừng phạt cô mới vừa rồi chơi trò trốn tìm với anh......

Ngay sau đó nuốt một ngụm nước bọt, “Em chỉ thích nhìn cảnh đêm chỗ này.”

Hoắc Kỷ Thành kéo dài âm, “Hả? Ở cảnh đêm và bầu trời đầy sao sáng chói, làm chút chuyện thích ý, chẳng phải còn tuyệt hơn sao?”

Đôi môi Hoắc Kỷ Thành hấp dẫn lạnh bạc nhẹ nhàng dính vào bên tai nhạy cảm

của cô, cố ý đem phun khí nóng lên trên, cố gắng dụ hoặc lấy cô.

“Lộ thiên ở đây......”

Tần Lạc không dám tin nhìn về phía người đàn ông ở trước mắt, con ngươi đen nhánh của anh có thể so với đá quý màu đen tinh khiết trong trẻo, làm

cho người ta không tự chủ được mà bị hấp dẫn......

Bên tai

là hơi thở nóng rực của anh, cô nghĩ muốn lui về phía sau, nhưng sau

lưng bị lan can chống đỡ, không thể lui được nữa......

Giờ phút này, thật sự cực kỳ đau khổ!

Hoắc Kỷ Thành lấn đến gần cô, “Ngoan, ở ngoài trời mới thú vị.”

Tần Lạc chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, người đàn ông này không khỏi cũng quá......

“Đừng......”

Giọng cô kháng cự nhỏ yếu như ruồi muỗi, còn có chút không lên lời...... nũng nịu, điều này làm cho Tần Lạc giật nảy mình, lúc nào thì giọng của cô trở nên như vậy?

Đến chính cô cũng cảm thấy buồn nôn.

Hoắc Kỷ Thành cũng rất thích, theo ý anh, cô giá nhỏ đã động tình......

Rất tốt!

Tần Lạc đột nhiên nuốt nước miếng một cái, đưa tay ngăn giữa hai người,

tách khoảng cách an toàn ra, “Đừng...... Ở chỗ này.”

Hoắc Kỷ Thành cũng không tiến thêm một bước, cứ nhìn thẳng cô như vậy, “Em cảm

thấy bây giờ anh sẽ nghe theo đề nghị của em sao?”

Tần Lạc liếc mắt ở trong lòng, mặc kệ như thế nào, cô phải thử một chút mới được, có lẽ anh nghe thì sao?

“Dù sao chỗ này cũng là ban công, nói không chừng sẽ có người rình coi,

chẳng lẽ anh hi vọng mình bị người ta chụp hình khiêu da^ʍ sao?”

Không thể làm gì, trong đầu Tần Lạc chuyển động nhanh chóng, liền phải tìm một lý do như vậy.

Hoắc Kỷ Thành nghe vậy cười, “Đứa ngốc! Em cho rằng nơi này ai muốn chụp là có thể chụp được sao?”

Tần Lạc căn cứ đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, “Em biết rõ! Nhưng

không lo có chuyện gì lớn, chỉ lo điều không may bất ngờ xảy đến! Xã hội bây giờ, chỗ nào cũng có chó săn, hơn nữa nơi đây lại là chỗ tư mật ước hẹn, nếu quả thật có thể chụp lén, chẳng phải có thể bắt được bài báo

trang đầu hôm sau sao, ổn định công việc được rồi!”

Hoắc Kỷ Thành hoàn toàn bị cô chọc cười, “Rốt cuộc trong cái đầu nhỏ của em cả ngày

lẫn đêm suy nghĩ linh tinh gì đất? Ai nói cho em biết điều này?”

Tần Lạc bĩu môi, “Em đây chỉ là thức thời, hôm nay xã hội vốn chính như

vậy, anh thấy cuộc sống của rất nhiều mình tinh cũng bị lộ ra ánh sáng

đó.”

Mặt Hoắc Kỷ Thành đen sì, “Không cần kéo hết những thứ vô dụng kia.”

Tần Lạc cong môi, “Em nào có! Mặc dù em không phải nhân vật công chúng gì,

nhưng anh phải! Chẳng lẽ anh không biết mọi người cho anh cái danh nam

thần quốc dân sao? Đều bùng nổi ở trên Microblogging Hơn nữa số lượng

người người mỗi ngày hâm mộ anh đều gia tăng, tất cả mọi người đều muốn

đào được thông tin của anh đó.”

Đối mắt Hoắc Kỷ Thành xếch lên, “Hả? Em chú ý tới anh như vậy sao?”

Tần Lạc biết mình bị lừa vào hố rồi, “Ai bảo anh là nam thần quốc dân trong lòng ngàn vạn thiếu nữ chứ! Khiến lỗ tai em đều ngày ngày nghe được.”

Hoắc Kỷ Thành bật cười ra tiếng, “Tên Microblogging của em là gì? Anh sẽ theo dõi em.”

Tần Lạc không ngừng liên tục khoát tay, “Đừng nha! Nếu anh làm vậy sẽ khiến em bị bao người cừu hận! Ngày ngày trên web đều có không ít kẻ không

làm gì, nếu bọn họ thấy anh theo dõi em, khẳng định lại có, khẳng định

lại có đề tài, hãy để cho cuộc đời em được thanh tịnh đi!”

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh, “Cho dù em không nói cho anh...Anh cũng có biện pháp biết được.”

Tần Lạc trong lòng kêu rên không dứt, Đại Ma Vương cư nhiên cũng như thế chết đầu óc?

“Nếu như anh thật muốn theo dõi em, không bằng em lập một nick khác đi! Cái

hiện tại dùng rất nhiều người biết, hơn nữa còn có không ít đồng nghiệp

công ty......”

“Hừ!”

Lỗ mũi Hoắc Kỷ Thành hừ hừ, không có bày tỏ đồng ý cũng không có bày tỏ phản đối.

Tần Lạc cũng thừa dịp ngay lúc này nói: “Chúng ta đi về phòng đi!”

Cô biết tối nay chạy không thoát rồi, tình nguyện đi phòng khách sạn, cũng không nguyện ý lộ thiên ở trên ban công, mặc dù những lời vừa rồi do cô nói bừa, nhưng trong lòng vẫn sẽ có chút lo lắng......

Hoắc Kỷ Thành đột nhiên bị cô nói sang chuyện khác, tròng mắt đen híp lại, cũng biết cô gái nhỏ này định đánh chủ ý gì!

“Đi về phòng cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Tần Lạc chỉ sợ là điều kiện bất bình đẳng hay là điều kiện khuất nhục gì đó

Hoắc Kỷ Thành lạnh nhạt mở miệng, “Một ngày nào đó anh cần, em phải trở thành người nữ thân cận với anh một ngày.”

Nghe đến đó, Tần Lạc thiếu chút không thể nhịn được nói tục, người đàn ông

khốn kiếp vài phần lại còn đặc biệt háo sắc? Lại còn phải làm người nữ

thân cận với anh một ngày?

“Từ thứ hai đến thứ sáu em phải đi làm, hai ngày cuối tuần còn phải phụ đạo Anh ngữ cho Tiểu Tinh.”

Cô cố ý nói như vậy, cũng là muốn từ chối.

Hoắc Kỷ Thành sẽ không cho cô cơ hội này, “Thời gian từ thứ hai đến thứ sáu

do anh định đoạt, sau này thời gian đi công tác một mình với anh còn

nhiều, không phải nóng nảy.”

Tần Lạc gần như lảo đảo sắp ngã xuống đất, cô sốt ruột lúc nào? Con mắt nào của Đại Ma Vương thấy cô sốt ruột?

Mẹ nó!

Bây giờ cô hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi!

“Em”

Suy nghĩ một chút, câu nói kế tiếp vẫn đành phải nhịn, dù sao Đại Ma Vương

cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mình, huống chi đàn ông cũng cần

mặt mũi

Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành hơip hịp lại, “Như thế nào?”

Tần Lạc chỉ có thể gật đầu trái lương tâm, tươi cười rạng rỡ, “Lãnh đạo ngài định đoạt.”

Hoắc Kỷ Thành đưa tay nhéo hai cái lên mặt cô, “Nói chuyện không cần âm

dương quái khí! Đừng cho là anh không biết tâm tư của em!”

Tần Lạc lè lưỡi trong lòng, chẳng lẽ Đại Ma Vương còn có thuật độc tâm hay sao?

Ngay sau đó ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”

Lúc này Hoắc Kỷ Thành mới hài lòng, “Rất tốt.”

Trở về phòng, Tần Lạc đã bị ngay tại cửa

Nhiệt độ bên trong căn phòng nhanh chóng tăng lên, che đi một tầng sắc thái kiều diễm.

Ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ, cũng phải xấu hổ trốn vào phía sau tầng mây.