Liên tiếp hai ngày,
Tần Lạc vẫn đều ở nhà không có ra cửa, cô vốn tưởng rằng mình sẽ nhận
được thư từ....đuổi việc, dù sao mình chống đối cấp trên, nhất định là
không có quả ngon để ăn.
Nhưng không ngờ chính là, hộp thư rỗng tuếch.
Công ty cũng không còn người gọi điện thoại tới thúc giục cô đi làm. . . . . .
Bỗng dưng, cô nghĩ đến mấy buổi cuối tuần này không có đi phụ đạo Anh ngữ
cho Tiểu Hỏa Tinh, vội vàng gọi điện thoại cho cậu nhóc, đầu kia nhanh
chóng bắt máy.
“Chị gái, thân thể chị khá hơn chút nào không?”
Bên kia điện thoại là giọng nói non nớt của trẻ con tràn đầy quan tâm,
khiến trong lòng Tần Lạc hơi ấm, càng có một loại cảm giác nói không ra
lời. . . . . .
“Chị gái tốt hơn nhiều rồi, Tiểu Tinh sẽ không trách tuần này chị gái không có đi phụ đạo Anh ngữ cho em chứ?”
Tần Lạc có chút áy náy nói, cô hoàn toàn không ngờ câu đầu tiên Tiểu Tinh
nói là quan tâm thân thể của mình, xem ra là Đại Ma Vương nói cho nó
biết. . . . . .
Hoắc Gia Tinh giống như người lớn nói: “Không có, cha nói chị gái ngã bệnh, cuối tuần xin nghỉ không tới được, tuy nhiên
Tiểu Tinh rất nhớ chị gái, nhưng Tiểu Tinh càng hy vọng chị gái nhanh
chóng tốt lên một chút, như vậy tuần sau Tiểu Tinh có thể nhìn thấy chị
gái khỏe mạnh!”
Giọng cậu nhóc ngây thơ đáng yêu, đơn thuần khiến người đau lòng.
Tần Lạc có chút đờ đẫn, Đại Ma Vương lạnh lùng bá đạo như vậy làm sao sinh ra một đứa con trai đáng yêu ấm lòng như thế?
Nếu không phải diện mạo hai cha con tương tự, cô thật sự hoài nghi Tiểu Tinh không phải con ruột của anh. . . . . .
“Ừ, chị gái lập tức tốt thôi.”
“Hì hì! Vậy thì quá tốt!”
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc ngơ ngác ngồi trên ghế sa lon, lại nói, cô
thật đúng là không bỏ được đứa bé Tiểu Tinh này, lại không nói nó khéo
léo đáng yêu, mỗi lần nghe được nó mềm dẻo gọi mình là”Chị gái” .
Lòng của cô cũng muốn tán chảy.
Cho dù ai cũng không cự tuyệt được!
Nghĩ tới đây, không khỏi thở dài, chính là đáng tiếc nó có một người cha như thế!
Chợt, tiếng chuông điện thoại di động reo lên.
Tần Lạc vội vàng bắt máy, là bạn tốt Bùi Tử Ninh gọi tới.
“Lạc Lạc, cậu và Đại Ma Vương có tiến triển sao?”
Bạn tốt nói một câu không giải thích được khiến Tần Lạc có chút ngơ ngẩn, “Linh tinh gì đấy?”
Bùi Tử Ninh gào to nói: “Cậu không xem tin tức sao? Sáng sớm hôm nay Hoắc
Tứ thiếu đăng ở trên web công bố thanh minh, mèo hoang thừa
nhận trước mình hiểu lầm cậu là kẻ bắt cóc, thật ra thì cậu tốt bụng cứu con trai anh ta.”
Tần Lạc có chút ngây người.
Bùi Tử Ninh lại nói: “Cậu làm sao? Điều này khiến Microblogging có lượt xem kinh
người! Ngay cả phía cục cảnh sát chính phủ thành phố A cũng đăng lên
Microblogging, còn nói hại cậu bị giữ 24 giờ rất xin lỗi, là bọn họ xét
lầm.”
Tần Lạc vẫn còn có chút không dám tin, Đại Ma Vương cá tính kiêu ngạo như vậy mà cũng đăn lên Microblogging thừa nhận sai lầm sao?
“Cậu chắc chắn đó là Đại Ma Vương đăng lên Microblogging sao? Anh ta cũng không giống như là người có Microblogging.”
“Đương nhiên mình xác định! Bởi vì chủ tài khoẳn đã được Tân Lãng chứng thực,
cái này không thể nào làm giả, vả lại! Có ai có lá gan lớn như vậy dám ở trên web giả mạo Hoắc Tứ thiếu! Đó không phải là muốn chết sao?”
Bùi Tử Ninh khẳng định phân tích nói.
Tần Lạc cũng biết cô phân tích rất có đạo lý, nhưng chuyện vẫn không thể
tưởng tượng nổi, vốn tưởng rằng hai ngày nay sẽ nhận được thông báo khai trừ, kết quả ngoài dự đoán là được giải thích chuyện “Phạm tội bắt
cóc“.
Ngay sau đó lúng túng nói: “Anh ta trả trong sạch cho mình cũng là việc nên làm.”
Bùi Tử Ninh ở đầu bên kia điện thoại cười, “Hắc hắc chẳng lẽ không phải là bởi vì cậu sao?”
Tần Lạc tức giận trả lời: “Cậu nghĩ đi đâu thế! Làm sao mình và Đại Ma
Vương có thể! Nhưng anh ấy là chú ba của Hoắc Cẩm Dương! Mình không nghĩ lại có bất kỳ dính dáng nào với người nhà họ Hoắc!”
Bùi Tử Ninh
bĩu môi, “Cậu đây là muốn cầm gậy tre đánh chết mọi người sao? Mình thấy khẳng định cậu và Tiểu Hỏa Tinh không thoát khỏi liên quan.”
Tần Lạc nghẹn họng, “Vậy có thể như nhau sao? Tiểu Hỏa Tinh chỉ là một đứa
bé năm tuổi, hơn nữa quan hệ của mình với nó cũng chỉ là cô giáo và học
sinh.”
Bùi Tử Ninh không có ý định kí©ɧ ŧɧí©ɧ bạn tốt, ý vị sâu xa đáp một tiếng, “À”
Dù sao, cô chính là có một loại dự cảm, Lạc Lạc và Đại Ma Vương không thể nào thoát khỏi quan hệ nhanh như vậy.
*****
Sau khi bạn tốt gọi điện thoại tới, Tần Lạc liên tục nhận được rất nhiều
điện thoại, một người trong đó chính là em gái riêng Đồng Ngữ Phỉ.
“Chị, chị và Hoắc Tứ thiếu quen lắm sao? Tại sao anh ta lại đột nhiên gửi tin lên Microblogging thừa nhận trước đó là mình hiểu lầm chị? Rốt cuộc bây giờ chi đi làm ở đâu? Tại sao không chịu về nhà?”
Hình như sợ cô cúp điện thoại, Đồng Ngữ Phỉ liên tiếp hỏi nhiều vấn đề.
Tần Lạc chợt cảm thấy nhức đầu, trong sạch của cô đã chứng minh, nhưng
phiền toái cũng theo đó mà đến, tất cả mọi người đều cho là cô và Đại Ma Vương có cái gì đó, mỗi người đều gọi điện tới hỏi thăm cô! Cô là phạm
nhân sao?
Nhất định phải tiếp nhận từng câu thẩm vấn điều tra?
“Đồng Ngữ Phỉ, tôi vốn không có bắt cóc tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, người ta
trả lại trong sạch cho tôi cũng là chuyện đương nhiên, tư tưởng của cô
có thể bình thường được không? Còn nữa, tôi họ Tần, không họ Đồng! Những lời này là cô và mẹ cô đã từng nói cho tôi nghe, nói gần nói xa ý rất
rõ ràng rồi, hôm nay còn chạy tới nói với tôi những lời này để làm cái
gì?”
“Chị, chị có thể không đề cập tới chuyện lúc trước không?
Đều đã qua lâu như vậy chị còn nhớ thù? Cần gì chứ? Em và mẹ đã biết hối cải rồi, chúng ta là người một nhà, sinh hoạt một chỗ không tốt hơn
sao?”
Đồng Ngữ Phỉ một bộ độ lượng, nói xong càng thêm tình thâm ý trọng.
Tần Lạc cười lạnh hai tiếng, “Đồng Ngữ Phỉ, xin hỏi, chó đổi ăn cứt sao?”
Đồng Ngữ Phỉ giận không kìm chế được, “Tần Lạc! Cô đứng có mà được cho mặt
mũi mà lên mặt! Chẳng lẽ cô và tôi không phải đồng loại sao? Chửi chúng
tôi là chó lương tâm của cô mới bị chó ăn hết!”
Tần Lạc cười, “Mới nói đôi câu liền lộ tính cách, ha ha! Chính cô cứ nhất định dò số của tôi nên còn cách gì?”
Đồng Ngữ Phỉ giận đến ngực phập phồng dữ dội, kể từ khi Tần Lạc rời đi, tài
ăn nói của cô càng trở nên tốt, mình không có một lần nói qua được cô!
Chẳng lẽ là có liên quan tới nghề nghiệp phiên dịch?
Liên tục nhiều giờ, điện thoại của Tần Lạc cũng chưa có gián đoạn, trong lúc vô tình cô đăng Microblogging, phát hiện mình bị vô số người ngoài phản hồi, tin nhắn càng thêm mấy trăm tin.
Cô bị dọa đến nỗi vội vã
mở cài đặt ra, không cho phép người xa lạ gửi tin nhắn cho mình, nếu
không mấy ngày nay Microblogging sẽ nổ tung.
Hơn nữa, người ái mộ cô cũng tăng không ít.
Càng quá mức, tin tức Đại Ma Vương gửi lên Microblogging trở thành top, mình thì thành nữ chính đứng đầu.
Đơn giản là không hiểu sao nổi danh!
Buổi tối, cô thử gửi đi vài hồ sơ lý lịch, kết quả rất nhanh đã được trả
lời, nhưng căn bản cũng không cùng một chủ đề: Tần tiểu thư, trước mắt
cô đã nhậm chức ở tổ 3 phiên dịch của Tập đoàn Đế An, mèo
hoang cô còn chưa có từ chức đã gửi sơ yếu lý lịch đi chỗ khác là không
hợp quy định ngành nghề.
Tần Lạc chán nản thầm nghĩ: Say! Cô đi làm ở Tập đoàn Đế An mọi người cũng đều biết sao?
*****
Sáng sớm hôm sau.
Tần Lạc đang ngủ say chợt nghe điện thoại reo, cô không chút nghĩ ngợi bắt máy, “A lô?”
“Tần Lạc, cô đã liên tục nghỉ mấy ngày, lần trước đi Hongkong làm việc trở
về còn không thèm gứi báo cáo tới cho tôi, còn có buổi case của công ty
hàng không mà cô theo sát, chiều nay sẽ có nhân viên kỹ thuật tới đây,
cần cô đi đón tiếp”
Giang Ánh Tuyết dặn dò một đống.
Tần Lạc còn đang ngủ gật lập tức tỉnh táo, “Giang tổ trưởng, tôi”
Giang Ánh Tuyết lạnh lùng ngắt lời cô, “Cảm mạo hay sốt cũng đã nghỉ phép bốn ngày đủ rồi, nhanh tới công ty đi!”
Dứt lời, liền ngắt điện thoại.
Tần Lạc cầm điện thoại di động ngồi ở trên giường ngẩn người kinh ngạc, đây là tình huống gì?
Cô nghĩ, ngay sau đó gửi cho Giang Ánh Tuyết một tin nhắn: Giang tổ trưởng, tôi chuẩn bị từ chức.
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: cô chắc chắn mình muốn làm đào ngũ?
“Đào ngũ” cái từ này khiến toàn thân Tần Lạc chấn động, cô từ trước tới nay
luôn là người dũng cảm tiến tới, tuyệt đối sẽ không có chuyện đi đào ngũ nào.
Sau đó hai phút, cô trả lời lại: Giang tổ trưởng, cám ơn cô, ta đến công ty ngay.
Rời giường, rửa mặt, mặc chỉnh tề.
Tần Lạc lái chiếc xe của mình tới công ty, cho dù muốn từ chức, cũng phải đem làm xong công việc bận rộn trước mắt.
Muốn đi, cũng phải sĩ diện mà đi.
Chứ không phải bị người ta nói thành đào ngũ.
Như vậy, cô còn có mặt mũi nào đặt chân ở đây?
Chỉ sợ chuyện mình “Đào ngũ” sẽ truyền cho mọi người biết
Giang Ánh Tuyết càng không ngờ tới lời khinh thường của mình lại đem tới động lực cho tình địch chịu ở lại, sớm biết vậy ban đầu cô đã nghĩ hết biện
pháp đuổi Tần Lạc đi.
Hãy ấn Thank bài giới thiệu trang đầu cho Mèo đi