Lời của Tần Lạc làm cho Trình Sâm sửng sốt vài giây, ngay sau đó kịp phản ứng, chẳng lẽ mình hiểu lầm sao?
Boss không có bá vương ngạnh thượng cung Tần tiểu thư, mà cô ấy tận mắt thấy bạn trai mình thành đôi với người phụ nữ khác, cho nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Trước khi biết chân tướng rõ ràng, Trình Sâm quyết định ít nói đi thì tốt hơn.
Nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.
"Tần tiểu thư, lái xe tiểu Vũ đã chờ ở bên ngoài, tôi đưa cô lên xe."
Nói xong, ép buộc đưa Tần Lạc đi ra ngoài, Boss đã căn dặn, không thể cãi lời! Hơn nữa cứ để mặc cho Tần tiểu thư trở lại bữa tiệc, chỉ sợ sẽ dẫn đến loạn không cần thiết ***.
Mặc dù Tần Lạc không muốn, nhưng chỉ có thể bị Trình Sâm mang đi.
Lái xe tiểu Vũ đã sớm nhận được mệnh lệnh, lúc này gia tăng tốc độ chuẩn bị đưa Tần tiểu thư đi, Tần Lạc căn bản không muốn trở về, cô gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh.
Mới vừa chuẩn bị gọi cho Bùi Tử Ninh thì đột nhiên nhận được điện thoại của bạn tốt: "Lạc Lạc, cậu chưa đi công tác trở về sao?"
Trong giọng nói của Tần Lạc mang theo khóc nức nở: "Tử Ninh, mình thất tình rồi."
Trong lòng Bùi Tử Ninh "Lộp bộp" một cái: "Lạ cLạc, chuyện thế nào?"
Tần Lạc hít mũi: "Chúng ta gặp ở chỗ cũ đi! Gặp mặt hãy nói."
Bùi Tử Ninh biết nói trong điện thoại không thể rõ ràng, liền đồng ý.
Sau khi hẹn bạn tốt xong, Tần Lạc bảo tiểu Vũ đưa cô đến phố ăn vặt, tiểu Vũ ấp úng có chút không muốn, anh ta nhận nhiệm vụ phải đưa Tần tiểu thư về đến nhà an toàn...
Tần Lạc biết băn khoăn của anh ta, uy hϊếp nói: "Coi như anh đưa tôi trở về, tôi cũng có thể đi ra ngoài, chẳng lẽ bản than tôi không có tay có chân sao?"
Lái xe tiểuVũ: "..."
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể đưa cô đến phố ăn vặt, nghĩ thầm, phải gọi điện thoại cho trợ lý Trình mới được.
******
15 phút sau.
Tần Lạc với Bùi Tử Ninh đến một nhà hàng thịt nướng mà vẫn thường xuyên tụ tập, ông chủ đã sớm nhận ra các cô, rất nhanh đi xuống tiếp đãi.
"Vẫn hai chai bia chứ?"
"Không, lấy một két bia!"
Tần Lạc khí phách nói, đêm nay cô không say không về, còn chưa từng uống say rượu, đêm nay cô muốn nếm thử một chút.
Bùi Tử Ninh nhìn ánh mắt của cô có chút không thích hợp, nói với ông chủ: "Lấy sáu chai qua đây trước đã!"
Tần Lạc còn muốn nói gì lại bị Bùi Tử Ninh ngăn cản : "Không đủ thì gọi thêm."
Lúc này Tần Lạc mới yên tĩnh, cô vặn mở nắp chai, rót cho mình một cốc trước, lại rót cho bạn tốt : "Tử Ninh, đêm nay cậu đừng cản mình, mình cạn hết, cậu tùy ý, hai bọn mình không thể đều say."
Trong lòng Bùi Tử Ninh rất hiếu kỳ, người đàn ông cặn bã Hoắc Cẩm Dương kia rốt cuộc khi dễ Lạc Lạc thế nào? Để cho cô ấy khó chịu như thế?
Còn may, Lạc Lạc đau lòng đi nữa, còn nhớ rõ bảo mình đừng uống say.
Ài...
Tình là gì, để cho người ta đau khổ!
"Tử Ninh, cậu biết không? Hoắc Cẩm Dương là người nhà họ Hoắc!"
"Hoắc Cẩm Dương họ Hoắc đương nhiên là người nhà họ Hoắc!"
Bùi Tử Ninh rất tự nhiên nói, nói xong thì cảm thấy không thích hợp, có thể gọi họ Hoắc phóng tầm mắt tất cả thành phố A chỉ có một nhà họ Hoắc kia, những cái khác tự nhiên không tầm thường chút nào, cũng dẫn đến không cần thiết...
"Đúng! Làm sao mình không nghĩ ra sớm! Anh ta lại là cháu trai của đại ma vương, ha ha! Thật buồn cười! Từ đầu đến cuối chỉ có một mình mình bị giấu diếm."
"Nằm máng! Hoắc Cẩm Dương là cháu trai Hoắc Kỷ Thành? Quan hệ này quá hỗn loạn? Nếu quả thật là như vậy, sau khi Hoắc Cẩm Dương biết chú ba anh ta hiểu lầm cậu cũng không có giúp cậu thanh minh sao? Anh ta rất hiểu cậu mà!"
Tần Lạc cười khổ há miệng uống cạn ly rượu : "Đúng! Mình cũng rất khó hiểu..."
Bùi Tử Ninh cũng cầm cốc bia lên uống một ngụm : "Lạc Lạc, tối nay cậu phát hiện ra sao?"
Tần Lạc gật đầu: "Hôm nay là bữa tiệc chúc mừng tập đoàn Đế An tròn 60 năm, mình vốn đi công tác ở Hongkong bỗng nhiên bị điều động trở về đảm nhiệm phiên dịch, mới tiến vào hội trường không bao lâu, thì thấy Hoắc Cẩm Dương thân mật dắt một cô gái ở chung một chỗ, hơn nữa… "
Sau đó cô với Hoắc Kỷ Thành trốn ở trong tủ quần áo nghe được một màn xấu hổ mà bọn họ nói ra khỏi miệng, Cẩm Dương anh ta đã thay đổi, đã hoàn toàn không phải Cẩm Dương người con trai như ánh mặt trời mình quen kia.
Bùi Tử Ninh sợ ngây người: "Cái rắm! Chuyện không biết xấu hổ như vậy cũng làm ra được? Lại còn ở trong phòng thử quần áo? Mình cũng say!"
Dừng một chút: "Lạc Lạc, sao lúc ấy cậu không lao ra cho đôi cẩu nam nữ một cái tát?"
Tần Lạc lắc đầu.
Bùi Tử Ninh lại uống một ngụm : "Hoắc Kỷ Thành kéo cậu lại?"
Tần Lạc gật đầu: "Thật ra ngẫm lại, lúc ấy mình lao ra nhất định là không sáng suốt, người đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ luôn luôn sẽ làm ra hành động không lý trí. Giả sử mình thật sự lao ra, sau khi đánh hai người bọn họ một cái tát thì sẽ thế nào? Mình với Hoắc Cẩm Dương chưa kết hôn, anh ta muốn bắt cá hai tay mình cũng ngăn không được "
Bùi Tử Ninh thở dài : "Nói thì nói như vậy, nhưng còn chưa chia tay cậu đã bắt cá hai tay với người phụ nữ khác, người đàn ông như vậy có phần quá cặn bã! Suốt đời không đáng tha thứ!"
Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười khổ: "Đương nhiên! Từ lúc anh ta vượt quá giới hạn kia, anh ta vĩnh viễn biến mất từ trong sinh mệnh của mình, mình không tha thứ anh ta!"
Nói xong, cầm cốc bia lên cụng ly với Tử Ninh, hai người uống một hơi cạn sạch.
Bên ngoài bầu trời vốn đang trong xanh bỗng nhiên nổi lên cơn mưa nhỏ tí tách, phối hợp tâm tình giờ phút này của Tần Lạc.
Mưa dầm kéo dài!
Bùi Tử Ninh cười nói: "Trời mưa thật hợp với tình hình, ngay cả ông trời cũng cảm nhận được."
Tần Lạc nâng má nhìn hạt mưa rơi tí tách bên ngoài, trong lòng nói không nên lời cảm giác gì.
Mà giờ phút này.
Bên trong đại sảnh, Hoắc Kỷ Thành từ trong miệng Trình Sâm biết được Tần Lạc với bạn tốt đến phố ăn vặt, trong lòng anh biết tối nay Tần Lạc nhất định quá thảm, nói hết với bạn tốt quả thật là sự chọn lựa phương thức phát tiết tốt nhất.
"Đã biết, bên Hoắc Cẩm Dương còn chưa biết sao?"
"Ừ, cậu ta bị tam tiểu thư nhà họ Giang cuốn lấy rất chặt, chỉ sợ không rảnh "
Hoắc Kỷ Thành không nói nữa, thật ra lúc anh thấy Hoắc Cẩm Dương hẹn hò với Giang Ánh Thần kia, anh có thể đoán được tình yêu của Hoắc Cẩm Dương với Tần Lạc không sẽ lâu dài.
Kết quả bây giờ coi như ở trong dự đoán của anh.
Nhưng cô gái nhỏ lại bởi vậy mà căm ghét mình!
Kể ra, anh giúp cô mới đúng, nếu không có mình trợ giúp, làm sao cô có thể thấy rõ bộ mặt thật của Hoắc Cẩm Dương nhanh như vậy?
Dù sao sớm muộn gì cũng phát hiện, chẳng lẽ sớm một chút không tốt hơn muộn sao?
Quả thật tối nay đường làm quan của Hoắc Cẩm Dương rộng mở, mới một màn ở phòng thử quần áo vừa rồi mặc dù có kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguy hiểm, nhưng thực sảng khoái!
So với ở nhà kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp trăm lần!
Luôn cho rằng tiểu thư khuê các rụt rè dịu dàng, theo khuôn phép cũ, không ngờ Ánh Thần lại trái ngược, chắc cô du học ở nước ngoài.
Ít đi rụt rè, nhiều ngang bướng cùng quyến rũ.
Cô ta hoàn toàn khác với Tần Lạc, nếu có thể tống hợp lại, vậy càng tốt.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi phiền muộn mình phải mở miệng nói chia tay thế nào với Tần Lạc, dù sao chuyện hai người đã gần hai năm, nếu không phải ba ép buộc mình đi xem mắt.
Anh nghĩ, anh sẽ kết hôn với Lạc Lạc.
Bây giờ, chỉ có thể có lỗi với cô ấy thôi.
*****
Quán nhỏ thịt nướng ven đường.
Tối nay Tần Lạc uống hết năm chai bia, Bùi Tử Ninh ngăn cũng không ngăn được, liền để mặc cô, phụ nữ thất tình luôn cần phát tiết một chút, nếu không buồn bực ở trong lòng càng thêm khó chịu.
"Lạc Lạc, trong cuộc đời người con gái có thể sẽ gặp một hai người đàn ông cặn bã, đừng quá để ở trong lòng, sớm phát hiện bộ mặt người đàn ông một chút là chuyện tốt với người phụ nữ chúng ta! Cuối cùng về sau khi kết hôn mới phát hiện được!"
Bùi Tử Ninh an ủi bạn tốt.
Tần Lạc say khướt nở nụ cười : "Đúng! Dù gặp một hai người đàn ông cặn bã, thì có quan hệ gì chứ?"
Bùi Tử Ninh liên tục gật đầu: "Sau người đàn ông cặn bã là người đàn ông tốt! Lạc Lạc, chúng ta nhất định phải tin tưởng điểm ấy!"
Tần Lạc ngã lệch ở trên vai bạn tốt: "Chỉ mong vậy!"
Gặp được người đàn ông tốt?
Ha ha!
Tần Lạc không ôm bất kỳ ảo tưởng gì với ba chữ "Người đàn ông tốt" kia, cô cần nhiều may mắn lắm mới có thể gặp "Người đàn ông tốt" trong truyền thuyết!
Hai người ngồi đến gần sáng, ông chủ phải đóng cửa mới rời đi.
Bùi Tử Ninh lo lắng buổi tối bạn tốt không thoải mãi, thì gọi điện thoại về cho nhà, nói đêm nay ở nhà Lạc Lạc, ba mẹ cô đều biết cô với Tần Lạc là bạn bè tốt, liền đồng ý.
Tần Lạc say khướt lập tức tránh khỏi tay bạn tốt, xông vào trong mưa, Bùi Tử Ninh kéo cũng không kéo được.
"Tử Ninh, mình muốn dầm mưa, để cho mình phóng túng một lần đi! Quá đêm nay, mình sẽ quên hoàn toàn người đàn ông cặn bã kia, lần nữa tỉnh lại!"
"Ài "
Bùi Tử Ninh thở dài, cũng chỉ có thể để mặc bạn tốt, dù ai gặp được chuyện này cũng không có thể cười mà qua!
Cũng không phải chỉ gặp gỡ một hai ngày, mà gần hai năm ôi chao, ai, ôi!
Rõ ràng mấy ngày hôm trước vẫn lãng mạn tổ chức sinh nhật cho cô, làm cô cho rằng mình là một trong những người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, kết quả quay người lại cùng người phụ nữ khác thân mật không thôi, còn phát sinh loại quan hệ kia...
Đổi lại là ai, cũng không tiếp nhận được.
Luôn cần một quá trình thích ứng.
*****
Nguyên một buổi tối uống say dầm mưa, buổi sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Lạc cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cả người như nhũn ra, ngồi cũng không ngồi nổi.
Cô chống mạnh ngồi dậy, nhìn tờ giấy buổi sáng Tử Ninh sau khi rời đi để lại.
Lạc Lạc, mình nấu cháo ở phòng bếp, sau khi cậu dậy thì uống một chút cho nhuận dạ dày, phải tắm nước nóng nữa, lại là một ngày tốt đẹp...!
Phía sau còn bổ sung thêm một mặt cười.
Khóe môi Tần Lạc không kìm hãm được hơi vểnh lên, vẫn là bạn tốt quan tâm! Nếu đời này không gặp được người đàn ông tốt, cô tình nguyện cả đời qua với Tử Ninh.
Nhưng nếu Tử Ninh biết mình có suy nghĩ này, chỉ sợ sẽ cảm khái mình phát sốt rồi.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nở nụ cười.
Rời giường, rửa mặt, cô phát hiện đầu mình vẫn rất đau, hơn nữa cả người mềm nhũn không chút khí lực, ngay cả ăn cháo miệng cũng cảm thấy không có mùi vị gì cả.
Miễn cưỡng ăn vài miếng, Tần Lạc về trên giường tiếp tục ngủ, trong lúc nhận được điện thoại của Lương Tinh: "Tần Lạc, hôm nay cô làm sao không đi làm? Tối hôm qua về sau cô đã chạy đi đâu? Sao không thấy cô?"
Giọng Tần Lạc suy yếu : "Có thể tối hôm qua gặp mưa bị cảm."
Lương tinh nghe giọng cô không giống như nói láo: "A? Vội tôi giúp cô xin phép!"
Tần Lạc không chút suy nghĩ nói: "Không cần, nếu công ty muốn đuổi tôi cũng không sao cả."
Mặc dù tối hôm qua uống rượu, nhưng chuyện gì xảy ra cô một chút vẫn nhớ rõ, bạn trai phản bội mình, đại ma vương ngồi xem kịch vui.
Mà mình giống như chú khỉ trong đoàn xiếc, bị bọn họ đùa giỡn xoay vòng, cô không muốn nhìn hai chú cháu bọn họ một chút nào.
Nghe được lời của cô, Lương Tinh có chút ngạc nhiên: "Tần Lạc, có phải cô sốt đến hồ đồ rồi không? Nói mê sảng gì vậy?"
Tần Lạc biết mình đang nói cái gì: "Tôi không nói mê sảng gì, tôi mệt mỏi, cúp trước."
Nói xong, cô chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng, không hy vọng bị bất kỳ ai quấy rầy, chuyện công việc cô tạm thời không muốn để ý.
Lương Tinh bị cúp điện thoại có chút không giải thích được, tối hôm qua Tần Lạc còn rất tốt, sao hôm nay cảm thấy hình như không thích hợp?
Chu Thiến vây qua: "Sao thế?"
Lương tinh nhìn cô một cái: "Cô có phát hiện gần đây Tần Lạc có gì không thích hợp không?"
Chu Thiến lắc lắc đầu : "Không có! Tình trạng cô ấy làm việc vẫn rất hảo."
Lương Tinh cũng cảm thấy như vậy: "Nhưng vừa rồi cô ấy nói coi như bị công ty đuổi cũng không sao cả, tôi nghe giọng của cô ấy rất không đúng! Chẳng lẽ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?"
Hứa Vi nâng cằm lên: "Không phải cô ấy nói bị cảm sao? Có lẽ sốt đến hồ đồ, tập đoàn Đế An cũng không phải chỗ muốn tiến vào liền tiến vào, muốn ra thì ra. Hơn nữa, cô ấy mắc bệnh, công ty cũng không thể không hề nhân tính đuổi cô ấy!"
Lương Tinh với Chu Thiến vừa nghe, cũng hiểu có đạo lý.
"Vậy rốt cuộc chúng ta nên hay không nên xin phép giúp cô ấy?"
"Vẫn nên xin phép đi! Dù sao cũng không biết lai lịch của cô ấy, đắc tội cũng không tốt."
"Ừ, nói có lý."
Rất nhanh, Hoắc Kỷ Thành đang ở tầng 59 biết chuyện Tần Lạc xin nghỉ bệnh không đến công ty, thế cho nên tâm tình anh đi họp có chút không yên.
Trình Sâm hiểu tâm tư của Boss: "Boss, nếu không tôi phái người đi thăm Tần tiểu thư một chút?"
Hoắc Kỷ Thành phất phất tay: "Không cần, tự tôi có sắp xếp."
Trình Sâm không nói nữa, xem ra Boss muốn tự mình đi thăm Tần tiểu thư, mình chưa cần phải nhúng tay.
*****
Cả ngày hôm nay Hoắc Cẩm Dương có chút bất an, anh ta gọi mấy điện thoại cho Tần Lạc không thấy nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời, nhưng anh từ trong miệng tâm phúc ở tổ một vô ý biết được Tần Lạc hôm nay xin nghỉ ốm, không khỏi kỳ lạ: Chẳng lẽ tối hôm qua Lạc Lạc đã trở về rồi sao?
Sau khi anh ta cân nhắc một chút, quyết định mua đồ ăn vặt cùng hoa quả mà cô thích đến thăm cô.
Gần tối, ngủ một ngày đầu Tần Lạc càng đau, trong mơ màng giống như nghe thấy có người mở cửa, cô cũng không để ý, có chìa khóa nhà cô chỉ có hai người.
Bùi Tử Ninh với Hoắc Cẩm Dương.
Người đàn ông căn bã đã cùng người phụ nữ khác như vậy, sẽ không có khả năng đến nhà cô.
Người mở cửa vào chỉ có thể là bạn tốt Tử Ninh, đoán rắng cô ấy sau khi tan tầm lo lắng cho mình mới qua đây.
Nhưng mà - -
"Lạc Lạc? Em mặc bệnh hả?"
Hoắc Cẩm Dương đặt đồ ăn vặt với hoa quả ở trên bàn trà phòng khách, giọng nói tình cảm thân thiết.
Nếu không phải tối hôm qua tận mắt nhìn thấy, Tần Lạc thật sự sẽ cho rằng mình hiểu lầm bạn trai, anh tốt với mình như vậy, làm sao có thể phản bội mình?
Nhưng một màn tối hôm qua trước mắt rành rành, chỉ cần nghĩ đến, cô hận không thể thưởng cho người đàn ông cặn bã này mấy bạt tay!
"Anh vào bằng cách nào?"
"Lạc Lạc, không phải em sốt đến hồ đồ rồi chứ? Anh vẫn có chìa khóa nhà mà!"
Nói xong, Hoắc Cẩm Dương giơ tay muốn sờ đầu Tần Lạc, còn chưa để sát vào, đã bị Tần Lạc dùng lực đẩy ra: "Cút! Không nên đυ.ng vào tôi!"
Vẻ mặt Hoắc Cẩm Dương nghi hoặc nhìn bạn gái: "Lạc Lạc, em sao vậy?"
Tần Lạc dùng hết khí lực nói: "Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm!"