Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 3: Thật không đụng vào sao?

Bên cạnh nhà họ Hoắc, từ trong ra ngoài đều gấp như kiến bò trên chảo nóng, cháu trai nhỏ mà ông cụ bên nhà thương yêu nhất tiểu thiếu gia Tinh Tinh lại không thấy đâu nữa!

Quản gia Phúc Bá liền vội vàng kêu toàn bộ người hầu hôm nay chăm sóc tiểu thiếu gia vào cẩn thận tra hỏi.

"Tiểu thiếu gia nói mình ở nhà quá nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo, kết quả sau khi rời khỏi đây thì viện cớ thoát khỏi tất cả chúng tôi..."

"Một đám phế vật! Chỉ là đứa con nít cũng có thể làm mất! Tìm không thấy tiểu thiếu gia đều không được trở về !"

Ông cụ Hoắc tức giận đến dựng râu trừng mắt, bây giờ danh tiếng nhà họ Hoắc nổi danh chính thịnh, bao nhiêu người nhìn chăm chú thèm thuồng vào, nếu Tiểu Tinh Tinh bị đối thủ bắt đi, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Phúc Bá chỉ có thể gọi điện thoại cho tứ thiếu gia, cũng gửi địa điểm tiểu thiếu gia mất tích cho anh.

Hoắc Kỷ Thành đang đi công tác ở Hong Kong nghe được tin tức này sắc mặt lập tức ngưng một tầng sương, anh mới đi hai ngày người giúp việc liền lạc mất Tiểu Tinh!

Anh lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý Trình Sâm, "Tiểu Tinh không thấy nữa, tôi sẽ gửi địa điểm nó cho cậu, cậu liên lạc phía bên cảnh sát bắt đầu điều tra camera xung quanh, cần phải mau chóng tìm được. Có bất kỳ tình huống báo tôi biết trước."

Trình Sâm hiểu rõ gật đầu, "BOSS yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm được tiểu thiếu gia."

Anh ta biết rõ tiểu thiếu gia có tầm quan trọng đối với BOSS, trong lúc mấu chốt này lại mất tích, thật đúng là khiến người ta đổ mồ hôi hột.

Nói về tiểu thiếu gia,

ngoài mặt xem ra ngoan ngoãn đáng yêu, trên thực tế phúc hắc làm cho người khác không thể đoán được kỳ thật nó chỉ là một đứa trẻ không tới năm tuổi, IQ cao thật đúng là di truyền cái gien tốt đẹp của BOSS!

Còn những mặt khác, hẳn là nó di truyền... từ mẹ ruột sinh ra.

****

Bệnh viện.

Trên hành lang phía xa bên ngoài văn phòng bác sĩ trưởng Lâm khoa nhi.

Bùi Tử Ninh kéo khuê mật Tần Lạc qua một bên nhỏ giọng hỏi: "Thành thực khai báo, đứa bé trai là gì của cậu?"

Tần Lạc không biết làm sao trợn trừng mắt, "Không phải là nói cho cậu không cẩn thận đυ.ng vào sao?"

Bùi Tử Ninh không dám tin, "Vậy sao nó có khuôn mặt giống cậu như vậy? Cậu nhìn mũi này, lông mày này đều rất giống cậu, còn có..."

"Ngừng!"

Tần Lạc liên tục không ngừng cắt đứt lời nói của bạn tốt, mắt phượng xinh đẹp khép hờ "Không phải cậu hoài nghi nó là con riêng của mình chứ?"

Bùi Tử Ninh hừ hừ mũi, "Ai biết được?"

Tần Lạc đủ loại phong tình gẩy gẩy gợn tóc quăn gơn sóng nhuộm màu nâu của mình, môi đỏ mọng hơi vểnh, "Mình lại hy vọng chính mình có thể có đứa con riêng như vậy, cũng đỡ phải tìm người kết hôn ."

Bùi Tử Ninh vừa nghe lời này liền biết mình đoán sai, cô và Lạc Lạc đã biết nhau từ nhà trẻ, trong lúc đó hai người tuyệt đối hồn nhiên tín nhiệm tình nghĩa, đối phương nháy mắt mấy cái cũng có thể hiểu được là có ý gì...

"Nhưng mình vẫn cảm thấy..."

Lời cô còn chưa nói hết, bác sĩ Lâm và Hoắc Gia Tinh đi ra.

"Kết quả kiểm tra không có bất cứ vấn đề gì, có khả năng đùi phải cọ đến thân xe, không có có vết thương và dấu hiệu máu bầm, cứ bôi thuốc hai ngày là có thể khỏi."

"Cảm ơn bác sĩ Lâm."

"Làm cha mẹ, lúc trẻ con qua đường phải chú ý một chút, lần này vấn đề không lớn, nhưng lần sau không nói chính xác ."

Hiển nhiên, bác sĩ Lâm coi Tần Lạc trở thành mẹ của Hoắc Gia Tinh, Tần Lạc vừa mới chuẩn bị giải thích, Bùi Tử Ninh liền nói tiếp: "Đã biết, cảm ơn a! Vậy chúng tôi đi trước!"

Đôi mắt đen to như viên ngọc của Hoắc Gia Tinh liếc chuyển, kỳ thật, nếu để cho chị gái làm mẹ của mình, không tồi!

Tần Lạc vốn cho rằng mang người bạn nhỏ Hỏa Tinh này tới bệnh viện kiểm tra không có việc gì thì có thể đưa cậu trở về, kết quả nó nói không muốn về nhà, muốn ở tạm nhà cô vài ngày.

Khi đó cô liền nghi ngờ ...

Có thật đứa trẻ này không bị đυ.ng vào không?