Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ

Chương 21: Tử Đằng - Tôi biết em

*** Chu Tử Đằng cảm thấy trái tim như thắt lại từng đợt khiến cô đau buốt. Thật kì lạ, có ai đó đang gọi cô, và cô đã đáp lại...

-- Chị à, chị sao thế? Chị mệt rồi sao?

*** Thấy Chu Tử Đằng đột nhiên khựng lại, Camellia thắc mắc ghé tai hỏi. Đại lão gia thì cứ đang huyên thuyên không ngớt về tiền sử oanh liệt của mình, ngài Roussel và phu nhân Marguerite như đôi tình nhân mới yêu tình tứ đút cho nhau ăn, hai cậu công tử gia tộc Esmeé thì đang tranh giành nhau đồ ăn, quậy tung một bàn tiệc làm thức ăn văng tung tóe, không ai để ý biểu tình kì hoặc của cô lúc nãy. Camellia nãy giờ ngồi sát bên Chu Tử Đằng thấy cô im lặng liền nghĩ cô đi đường xa về muốn nghỉ ngơi nên vội sai người chuẩn bị phòng. Chu Tử Đằng sau một ngày bị đẩy tới đẩy lui cũng thấy uể oải, liền khiếm nhã chào mọi người trước. Ngài Roussel cũng muốn để cho cháu gái nghỉ ngơi, liền nói:

-- Thôi được rồi, các con, chị Wisteria

cũng đã mệt nhoài, chúng ta nên tàn tiệc thôi. Sáng mai lại rộn ràng một bữa nhé!

-- Hay lắm! Hay lắm! Con chờ papa nói câu này nãy giờ đấy! Chị xinh đẹp, Andrew muốn ngủ với chị!

*** Cậu nhóc Andrew nghe cha mình tuyên bố bế mạc thì liền quay sang Chu Tử Đằng giương đôi mắt to long lanh, nhanh nhảu giành lấy cơ hội.

-- Không được! Hai chúng ta mà vào sẽ rất náo loạn làm chị cực kì xinh đẹp không ngủ được. Thôi em nhường phòng ngủ lại cho anh đấy, một mình em ngủ với chị cực kì xinh đẹp sẽ không làm ồn anh đâu, Andrew có thể ngủ ngon rồi!

*** Cả nhà nghe Audrey nhí nhố cất lời thì không khỏi cười phá lên, hai anh em lại sắp có xung đột rồi đây! Chu Tử Đằng cũng không nhịn được mà cười khúc khích, thật khiến người ta phải cưng mà! Camellia lại thở dài trước hai nhóc tì siêu quậy này như mọi người, vui vẻ cất giọng:

-- Hay hai đứa qua ngủ với chị đi! Để chị Wisteria có không gian yên tĩnh!

-- Tụi con về phòng luôn đây ạ!

*** Vừa nghe lời mời của Camellia, hai cậu bé vội chạy tót lên trên phòng, vừa chạy còn đồng thanh hô to làm Camellia bịu má phụng phịu.

-- Tụi nó còn thương chị hơn cả em!

*** Chu Tử Đằng thấy vậy liền lắc đầu cười, ngôi nhà này thật nhộn nhịp, không lúc nào thiếu tiếng cười. Phu nhân Marguerite dịu dàng giao quyền tự do ra vào cho cô, cậu Roussel còn cẩn thận cho thêm vệ sĩ bảo vệ, Vincent lão gia thì luyến tiếc nhìn đứa cháu gái một cách tha thiết làm cô cũng động lòng, liền chạy đến ôm ông một cái thật chặt. Mỗi người trở về phòng của mình, Chu Tử Đằng vẫn trằn trọc mãi không ngủ được. Có lẽ ở nơi ấy, cũng có một người không ngủ...

*** Thao thức một hồi, cô quyết định đi ra khỏi Dinh thự dạo một vòng Paris. Cô được thoải mái đi đây đi đó, lại có hai chàng vệ sĩ lực lưỡng ở đằng sau nên cô cũng buông lòng cảnh giác không ít. Phố sá Paris, hoa lệ và tuyệt đẹp! Những bụi hồng đỏ thắm dưới màn đêm vẫn không mất đi sự quyến rũ, tươi ngát của mình. Những cặp trai gái đang tình tứ khoác tay nhau đi trên con đường của riêng họ, tình yêu tưới cho Pháp một vẻ đẹp tươi tắn mà vĩnh hằng đến khiến người ta đắm chìm trong hương vị ngọt ngào của thành phố tình yêu. Paris mới thơ mộng làm sao, Chu Tử Đằng say mê thưởng ngoạn phố đêm lộng lẫy, rộn ràng mà không hay biết rằng, một cặp mắt sắc bén như dã thú đang ngắm nghía con mồi đã đeo trên người cô suốt. Đi được một lúc, con đường cô đi chỉ còn lác đác vài người, Chu Tử Đằng cũng muốn quay về kẻo bị lạc thì không thấy bóng dáng hai người vệ sĩ đâu. Trong khi cô còn đang hoang mang dáo dác nhìn quanh thì bỗng một chiếc xe Ferrari màu đen u tối dừng trước mặt cô. Hơi thở nguy hiểm tỏa ra làm Chu Tử Đằng bất giác lùi xuống một bước. Cửa xe hạ xuống, một người đàn ông có vẻ ngoài ma mị, yêu nghiệt nhưng lại đặc chất nam tính, từ người tỏa ra hàn khí mà ai ai cũng khônh dám đứng gần cất lên giọng nói trầm thấp mà quyến rũ:

-- Lên xe, tôi...

*** Anh chưa kịp nói xong, đã thấy Chu Tử Đằng mở cửa bước lên không một chút do dự, sắc mặt lạnh băng không một chút biểu cảm. Bạch Dĩ Hiên cũng khá bất ngờ, còn định lôi cô vào nếu cô phản kháng hoặc chạy đi, không nghĩ cô sẽ phản ứng như thế này. Anh vẽ lên một nụ cười gợi cảm:

-- Chu tiểu thư thật biết nghe lời làm tôi không khỏi ngạc nhiên.

-- Tôi có thể không nghe sao? Được ông trùm của Mafia La Nostre tới đón, tôi có thể phụ lòng anh sao!

*** Bạch Dĩ Hiên nghe cô nói vậy thì không khỏi sững người. Thân thế của ang rất hiếm người biết được, anh che giấu rất kĩ lưỡng, muốn tra ra thông tin về anh không phải là chuyện dễ. Cũng mấy ai biết mặt anh, càng không có nhiều người biết được thân phận thật sự của anh. Ngay cả Chu Khuynh Cơ cũng chỉ tưởng anh là một Bạch thiếu gia giàu sang, có địa vị, vậy mà cô chỉ mới tiếp xúc với anh liền biết ngay anh là ai. Cô luôn đưa anh từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, thật là viên ngọc lạ.

-- Cô biết được bao nhiêu về tôi, tôi vô cùng bất ngờ đấy!

-- Đủ để sống.

*** Chu Tử Đằng mặt ngoài bình thản nhưng trống tim thì đập liên hồi. Cô đang rất căng thẳng, lo sợ cô sẽ được chiêm ngưỡng tài nghệ bắn súng của hắn. Không nên chọc tới tên ác ma có vẻ ngoài yêu nghiệt độc nhất vô nhị này, ngay từ khi biết hắn là ai, cô đã vô cùng than thầm số mình thật xui xẻo.

-- Đã biết tôi là ai, lại còn có can đảm bước lên. Cô gái nhỏ, em thật khiến tôi thích thú!

*** Bạch Dĩ Hiên ghé sát người Chu Tử Đằng phả ra một hơi nóng vào hõm cổ của cô làm dây thần kinh cô dựng đứng. Bĩnh tĩnh, phải thật bình tĩnh!

-- Đã biết tôi là ai, vậy mà vẫn ra lệnh tôi lên xe. Bạch thiếu gia, anh thật khiến tôi khâm phục!

*** Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì liền bật cười. Quả không hổ danh người ông nội đặc cách chú ý. Ngay cả lời lẽ ăn nói cũng sắc sảo như vậy, đây là biểu hiện của một cô gái 20 sao? Thật thú vị! Biết mình được Bạch lão gia đứng sau bảo hộ nên mới nói anh như vậy. Cô gái nhỏ, em thật có bản lĩnh, thật may vì tôi chưa làm gì đến em, vật nhỏ có một không hai.

-- Nói hay lắm! Nhưng tôi sẽ không hại em, chúng ta sẽ còn gặp nhau dài đấy, vật nhỏ rất có bản lĩnh. Có thể khiến ông tôi để ý mà bảo kê, em thật khiến tôi thấy có hứng thú!

*** Nói rồi Bạch Dĩ Hiên luồn tay qua mở khóa cửa xe cho cô, còn lưu mạnh lướt qua bầu ngực thiếu nữ tròn đầy. Chu Tử Đằng thở cũng không dám thở, máy móc mở cửa rồi bước nhanh đi xa khỏi chiếc xe. Bàn tay cô rịn đầy mồ hôi, cô đã tiếp xúc với kẻ nguy hiểm bậc nhất, thật khâm phục Chu Khuynh Cơ đã chịu được hắn. Bạch Dĩ Hiên nhìn bóng dáng đang xiên vẹo cố ổn định từng bước của cô thì không khỏi cười lên, thật dễ thương, vật nhỏ.

*** Chu Tử Đằng bắt trở về một thân hoảng loạn, vội chạy một mạch về phòng. Giờ cô mới nghĩ tới khả năng hai tên vệ sĩ kia là người của hắn, quả là Bạch Dĩ Hiên, muốn nắm thóp ai liền có người đó. Trán một tầng mồ hôi, hắn đã tha cho mình rồi sao? Bạch Dĩ Hiên...