Cửu Ái Phong Vân

Chương 16

“Hắc Ảnh, ta thật sự sai rồi sao?” Trầm Lạc Phong đứng trong sân thì thào hỏi.

“.....” Hắc Ảnh không trả lời chỉ đồng tình nhín bóng dáng y.

“Ta thực mâu thuẫn, ta lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.” Trong sương sớm mang mùi thơm ngát, một trận gió sáng sớm thổi qua, y đứng đó một người đón gió, gió thổi loạn tóc y, nâng lên vạt áo y, lộ ra sự cô độc.

Không biết qua bao lâu, Bạch Vụ cuối cùng từ trong phòng đi ra, Trầm Lạc Phong vội vã bước nhanh tới hỏi, “Hắn thế nào?” Y thanh âm không ổn, sợ nghe ra tin tức không tốt.

“Trước mắt đã không có gì nguy hiểm, may mắn gia kịp thời cho hắn ăn vào ngọc lộ hoàn cửu thiên, kịp thời cung cấp cho hắn nhiều chân khí, ta mới tới kịp cứu hắn. Ngoại thương ta đã xử lý, sau này chỉ cần bôi dược rất nhanh liền tốt. Nhưng nội tạng của hắn chịu thương tích không dễ dàng tốt, cần chậm rãi điều dưỡng. Chủ yếu bởi vì thân thể chịu thương nghiêm trọng, hắn đêm nay có thể bị sốt, ta đã chuẩn bị dược, một khi hắn sốt liền để hắn ăn vào, bất quá bởi vì mất máu quá nhiều, hắn thân thể hiện giờ hư nhược, cho nên không thể chắc chắn chỉ có thể xem thiên ý.”

Nghe Bạch Vụ nói xong, Trầm Lạc Phong vội vàng hướng nơi Liễu Ức Vân trụ đi tới, nhưng bỗng nhiên dừng lại.

“Hắc Ảnh, ngươi cùng Bạch Vụ lưu lại chiếu cố hắn!” Một trận yên lặng sau đó Trầm Lạc Phong ném ra lời này rồi đầu cũng không quay lại mà hướng ra ngoài đi đến.

Trên đường Trầm Lạc Phong nhanh chóng đi, hai đầu lông mày nhíu lại. Y thực mâu thuẫn, vừa nãy y thật sự muốn vào xem hắn, chính là lý trí lại cho biết y không thể vào. Hắn là cừu nhân của y, y không thể quan tâm hắn, lại càng không thể vì hắn đau lòng. Cho nên y dứt khoát rời khỏi biệt viện, nhưng dọc theo đường đi trong đầu y tất cả đều là thân ảnh của hắn cùng dáng vẻ tiều tụy, mỗi khi nghĩ đến hắn lúc này đang thống khổ thậm chí có thể chết đi, Trầm Lạc Phong đều cảm thấy chính mình đau lòng muốn chết.

“A! Không cần nghĩ tới hắn!” Y hô to, vì cái gì, vì cái gì, chính mình vẫn là hận hắn không thể chết đi a? Y không phải vẫn nghĩ như vậy mà tra tấn hắn a, chính là vì cái gì bây giờ thống khổ lại là chính mình? Vì cái gì trong đầu y khắc khắc đều là thân ảnh hắn, vì cái gì nhất cử nhất động của hắn đều kéo theo toàn bộ tình tự của y, dễ dàng làm y không thể khống chế được? Bỗng nhiên, một đoạn ngắn kí ức vụt qua trong đầu y, làm y trong nháy mắt cứng đờ.

.....

“Ngươi vĩnh viễn không thể cự tuyệt ta, không thể! Nói ngươi yêu ta, vĩnh viễn chỉ cần ta!” Y một bên điên cuồng chiếm lấy hắn, một bên yêu cầu hắn

.....

“Thế nào như vậy?” Y như thế nào hướng hắn đòi hỏi hắn nói yêu, giống như một người sợ hãi thất tình mà điên cuồng khát cầu tâm của người yêu. Y thật sự yêu Liễu Ức Vân?

“Sẽ không!” Y lập tức phủ nhận ý tưởng hoang đường của mình, “Hắn là cừu nhân của ta, ta sẽ không yêu hắn! Vĩnh viễn sẽ không!” Nhất định là có cái gì khiến chính mình hiểu lầm, mới tưởng như vậy. Là cái gì? “Đúng…, nhất định là bởi vì ta không có ôm qua nam nhân, cảm thấy thực mới mẻ mới khát vọng hắn như vậy.” Nhất định là thế, nếu y ôm nam nhân khác, y sẽ không tiếp tục mê luyến hắn, y sẽ không tiếp tục thống khổ phiền não! Nghĩ như thế, Trầm Lạc Phong lập tức xoay người hướng tiểu quan quán nổi tiếng nhất kinh thành đi đến.

“Ân.... A, ân, tiểu vương gia.... A...... Hảo lớn.....”

“Nha..... Cáp..... Thật nhanh..... Cáp, a.....”

“Ân a...... Ân...... Ân......” Một tiếng kêu ngọt ngào quyến rũ, mỗi một thanh âm đều có thể làm người nghe nhũn đến tận xương. Nếu đặt trên dáng người xinh xắn, đu đưa thắt lưng như xà, làn da trắng nõn, khuôn mặt *** tế như tạc, chỉ sợ đến cả thần tiên cũng muốn trầm túy trong đó. Nhưng cảnh đẹp như vậy dụ người cũng hoàn toàn không thể đánh động tới Trầm Lạc Phong lúc này.

Trầm Lạc Phong biểu tình lạnh lùng nhìn khuôn mặt say mê ở trên người y lay động vòng eo lấy lòng y của nam hài, này là người thứ mấy đêm nay? Đích xác có làm đầu bài, nhưng dù làm cách nào cũng không gợi lên được du͙© vọиɠ của y, không cách nào làm y đạt tới cao trào như lúc làm cùng Liễu Ức Vân.

“Đáng chết!” Y tức giận chửi một câu, thế nào lại muốn hắn, y mới không tin chỉ có hắn mới được! Mang theo tức giận mạnh mẽ xoay người áp nam hài xuống, phân thân to lớn bắt đầu trong vách tường nhỏ hẹp của nam hài mãnh liệt đĩnh tiến.

“Nha..... A, nhẹ...... Điểm nhẹ..... A...... Quá nhanh.....”

“A..... Cáp..... A....... Không cần.......”

“A.... Cầu, cầu ngài..... Không cần... Ta...... Không được..... A......”

Không quan tâm đến nam hài khóc lóc cầu xin, Trầm Lạc Phong vẫn không ngừng trừu sáp. Không đúng! Này không phải hăn! Thanh âm kêu khóc rất mị nhân, làn da rất trơn nhẵn, thắt lưng bày ra rất phóng đãng, đến cả chỗ đó cũng không có tính đàn hồi, không đủ chặt.... Tóm lại tất cả đều không đúng! Đều không có sự tốt đẹp của Vân nhi! Tưởng tượng đến Liễu Ức Vân ở dưới thân y khuôn mặt e lệ đầy say mê, Trầm Lạc Phong bỗng nhiên cảm thấy một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng phun ra, “Ngô.... Vân nhi!” Kêu tên Liễu Ức Vân, Trầm Lạc Phong cuối cùng bắn ra trong cơ thể nam hài.

Mệt mỏi từ trên người nam hài đứng dậy, Trầm Lạc Phong ngơ ngác ngồi bên giường, hồi tưởng lại một màn kia. Ba bốn cái tiểu quan mĩ diễm tuyệt luân đều không cách nào làm y đạt tới cao trào, chỉ có thể nghĩ tới Liễu Ức Vân mà có thể đạt tới, hơn nữa lúc tình cảm mãnh liệt y lại hô tên hắn.

“Ha hả..... Cáp......” Trầm Lạc Phong vô lực nhắm lại hai mắt, hai bàn tay che mặt, tự giễu cười to. Thông minh như y, đến vậy thì sao không biết tâm mình sớm bị hắn chiếm hết đâu? Chính là bị cừu hận che mờ hai mắt, cũng ẩn đi thiệt tình. Chính là hiện tại y không thể không thừa nhận chính mình đã thật sâu ái thượng Liễu Ức Vân. Nếu không phải yêu hắn, sao ôm nam nhân khác vẫn không bằng huynh trưởng của chính mình, nếu không phải yêu hắn sao lại nghĩ biện pháp muốn giam giữ hắn bên người, mà không phải một đao gϊếŧ hắn vì nương báo thù, thậm chí vì lưu lại hắn kể cả bắt người uy hϊếp thủ đoạn y cực kì kinh thường cũng dùng tới, nếu không phải yêu hắn sao vì hắn tiều tụy mà đau lòng, sao chỉ bởi vì hắn đối với người khác tươi cười mà không khống chế được tức giận, nếu không phải yêu hắn sao vì hắn bị thương mà đau lòng khó chịu...... Vô số nghi vấn trong nháy mắt tất cả đều bị giải trừ. Chính là y tỉnh ngộ có quá muộn không?

Đường nhìn vô tình cham đến nam hài đã hôn mê trên giường, giữa hai đùi trắng nõn là màu hồng kinh tâm động phách chói mắt. Tràng cảnh như vậy nhất thời làm y liên tưởng đến Liễu Ức Vân, “Vân nhi!” Y ở đây làm gì? Bạch Vụ đã nói, hắn đêm nay thực nguy hiểm, mà chính mình lại mặc kệ, chạy đến đây ôm nam nhân khác! Tưởng tượng đến y cùng mấy tiểu quan ở trên giường thì, Liễu Ức Vân có thể tùy thời thừa nhận thống khổ, thậm chí có thể rời khỏi y mà đi, Trầm Lạc Phong nhất thời mồ hôi lạnh đầy người. Y nghĩ cũng không nghĩ lập tức thuận tay ôm loạn quần áo, trực tiếp nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài, vận nội lực thi triển khinh công thượng thừa hướng biệt viện ngoại ô chạy đi.