Editor: Mèo lười
Đồng ý giúp Hạ Lưu, ngay đêm đó Bạch Cảnh Hành liền tới bệnh viện. Tất cả đều rất thuận lợi, dì hộ lý vừa nhìn thấy hắn, liền nói những lời gì mà "chàng trai tốt, không nỡ rời xa dù chỉ một giây một khắc như vậy, thật đúng là tình yêu thật sự".
Bạch Cảnh Hành không hiểu gì nhìn bóng dáng của bác gái, cuối cùng ánh mắt nghi hoặc dừng lại trên người của Hạ Lưu đang lơ lửng trước mặt hắn.
"Khụ khụ..."
Mặt Hạ Lưu có chút hồng, ánh mắt nhẹ đảo, nhỏ giọng nói thầm: "Tôi chỉ là... viết lên tờ giấy đưa cho anh lần trước rằng anh là bạn trai của tôi tới thăm"
"..."
Bạch Cảnh Hành bị lời nói của Hạ Lưu làm nghẹn họng, trong nháy mắt mặt cũng trở nên đỏ bừng. Hắn sờ sờ mũi, rất không thành thật cúi đầu.
"Tiểu Bạch anh đừng ngại, tôi thật sự đã viết như vậy"
(Mèo: ý chị là nói thật, không phải đang troll anh, sao cứ giống chưa đánh đã khai vậy nhỡ
:"))
[Chúc mừng bạn đạt 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 80]
"Tiểu Bạch, đợi lát nữa anh hãy giúp tôi lấy chụp dưỡng khí ra" Căn cứ vào sự nhắc nhở của hệ thống quân, Hạ Lưu làm theo như trước kia chỉ thị cho Bạch Cảnh Hành, "Đến lúc cơ thể tôi sẽ bị thiếu dưỡng khí mà gần chết, lực kháng cự với linh hồn sẽ giảm đến mức nhỏ nhất, ta sẽ thử trở lại thân thể của mình. Nếu lần này thành công, thì tôi có thể tỉnh lại"
Bạch Cảnh Hành gật gật đầu, chỉ là hắn lại đột nhiên mở miệng hỏi Hạ Lưu, "Nếu thất bại?"
Hạ Lưu giật mình, thuận tiện đáp: "Nếu thất bại, anh hãy gắn chụp dưỡng khí lại cho tôi, sau đó làm bộ như không biết chuyện gì cả"
Bạch Cảnh Hành nhíu mày, lại hỏi: "Thất bại, cô sẽ thế nào?"
Hắn lo lắng không phải là chuyện bản thân có bị liên lụy vào phiền toái hay không, mà là lo lắng cô có bị gì hay không.
Hạ Lưu mỉm cười, nói với hắn: "Thất bại, có lẽ trong vòng hai ngày cơ thể của tôi sẽ chết hoàn toàn, linh hồn cũng không có cách nào tồn tại"
Đôi mắt đen của Bạch Cảnh Hành không thể tin trừng lớn, biểu tình trên mặt không còn là vẻ lãnh đạm như trước nữa. Hắn cúi đầu tự hỏi trong chốc lát, thế nhưng rất kiên quyết lắc đầu: "Không"
"Không cần lo lắng, tôi rất chắc chắn" Hạ Lưu cúi đầu nhìn thân thể của mình, muốn sờ nhưng lại trực tiếp xuyên qua: "Trước kia tôi vẫn lo lắng nên không dám đi thử, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cảm giác được nếu lại không trở về thân thể của mình, tôi sẽ tan biến mất. Thật ra tôi vốn tính sẽ tự mình làm, nhưng bây giờ không có cách nào khác, tôi căn bản không cầm chụp dưỡng khí được"
Cô vừa nói vừa sờ chụp dưỡng khí, cũng giống như lúc cô sờ chính mình, trực tiếp xuyên qua.
"Tiểu Bạch không cần lo lắng, nếu thất bại, đến lúc đó tôi sẽ dùng lực lượng linh hồn của mình cố gắng duy trì tính mạng thêm hai ngày nữa. Như vậy anh sẽ không bị bệnh viện hoài nghi. Haha, tôi thật sự sẽ rất hối hận nếu anh trở thành tội phạm gϊếŧ người đấy!"
[Chúc mừng bạn đạt 4 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 84]
Bạch Cảnh Hành lặng lẽ nhìn Hạ Lưu, trong lòng thật sợ hãi. Nếu thất bại, cô ngay cả linh hồn cũng không thể tồn tại, sẽ hoàn toàn biến mất ở thế giới này. Chỉ cần nghĩ tới điều đó, hắn không có cách nào làm theo yêu cầu của cô.
"Tiểu Bạch, thay vì chậm rãi chờ linh hồn tan biến, tôi vẫn muốn cố gắng thử tỉnh lại hơn" ánh mắt Hạ Lưu bình tĩnh đối diện với Bạch Cảnh Hành, "Hãy giúp tôi, cầu xin anh"
Đối mặt với khẩu khí gần như cầu khẩn của Hạ Lưu, Bạch Cảnh Hành chỉ có thể bước đến bên cạnh giường, đưa tay ra.
Không bao lâu, thân thể và linh hồn của Hạ Lưu đều bắt đầu hơi hơi phát sáng, cô trực tiếp xuyên qua thân thể của mình, nằm xuống.
Qua một lúc lâu, Bạch Cảnh Hành đứng ở một bên cuối cùng cũng nhìn thấy mí mắt của Hạ Lưu giật giật, hắn lập tức lại gần cẩn thận canh chừng. Đầu tiên là mở mắt, sau đó tay nhẹ giật, cuối cùng Hạ Lưu cố gắng nghiêng đầu, cong mắt cười với Bạch Cảnh Hành.
Thành công!
~~~o0o~~~
Nếu gần đây có chuyện gì khiến cho nhóm bà thím ở chỗ Bạch Cảnh sống kinh ngạc, vậy nhất định chính là chuyện chàng trai trẻ suốt bảy năm nay các bà vẫn cho là bị câm kia nói chuyện.
Hơn nữa trước kia đều là nửa tháng mới thấy hắn ra ngoài một lần, nhưng nhiều tháng gần đây mỗi ngày hắn đều ra cửa, khác biệt với tác phong trạch nam trước kia. Càng khiến người khác phải kinh ngạc hơn là, thế nhưng hắn còn chào hỏi với những người khác.
"A, Tiểu Bạch lại tới nữa à. Hahah, hôm nay Tiểu Hạ đã có thể đứng dậy trong chốc lát rồi, hai đứa trò chuyện đi" dì hộ lý nhiệt tình chào hỏi Bạch Cảnh Hành, thuận tiện tạo còn nghĩ ra cách tạo cơ hội cho hắn ở chung một chỗ với Hạ Lưu... Vậy nên dì vừa thấy Bạc Cảnh Hành liền tự giác đi ra ngoài.
"Tiểu Bạch, hôm nay đến sớm nha" Hạ Lưu ngồi trên giường chào hỏi với Bạch Cảnh Hành, trong tay vẫn đang cầm quyển sách của Bạch Cảnh Hành. Thân thể của Hạ Lưu dưới sự hỗ trợ của hệ thống quân khôi phục rất nhanh, bác sĩ liên tục khen nhau y thuật ngày càng tốt. Người kia cũng không ra vẻ như một người câm, thỉnh thoảng sẽ đáp trả Hạ Lưu vài câu.
"Buổi sáng tốt lành" Bạch Cảnh Hành đặt bữa sáng mua ở bên ngoài lên giường bệnh, dưới ánh mắt cổ vũ của Hạ Lưu, bắt đầu lắp bắp trò chuyện với cô.
Tóm lại, trạng thái bây giờ của hai người ngày càng tốt, Hạ Lưu khỏe mạnh, Bạch Cảnh Hành trở nên sáng sủa.
Tâm tình của Bạch Cảnh Hành dường như rất tốt, cầm lấy điện thoại bên gối của Hạ Lưu, lên diễn đàn Tĩnh Giang. Sau đó trả điện thoại lại cho cô, mắt long lanh nhìn, chờ đợi cô khen ngợi. (Mèo: sao cứ cảm thấy như đang nhìn thấy một con cún con~~)
Ngón tay Hạ Lưu trượt lên một chút xem, thì ra là sách mới của Bạch Cảnh Hành.
Nhìn văn án giới thiệu vắt tắt, đại khái chính là kể lại một trạch nam tự bế gặp nữ quỷ như thế nào, sau đó hai người sống chung với nhau. Càng xem càng cảm thấy quen mắt, kết quả Hạ Lưu bấm vào xem, cuối cùng cũng ý thức được điều không thích hợp.
Tại sao nam chính trong tiểu thuyết này tên là Bạch Cảnh Hành, nữ chính tên là Hạ Lưu? Hơn nữa tình tiết nam nữ chính gặp nhau, tại sao lại giống tình huống hai người gặp nhau vậy?
Cô ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Cảnh Hành hỏi, mặt người kia ngày càng hồng, cuối cùng dứt khoát cúi thấp đầu làm đà điểu.
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu này của Bạch Cảnh Hành, Hạ Lưu nhịn không được cười ra tiếng. Cô làm bộ dáng vẻ nghiêm chỉnh nhận xét: "Ưm, rất tốt, viết thật hay"dừng một chút, lại không chút để ý nói một câu, "Nhân vật nam nữ chính thật đúng là một đôi trời sinh"
Ngẩng đầu, hai đôi mắt đối diện nhau.
Vòng cung khóe miệng Hạ Lưu ngày càng lớn, cuối cùng lộ ra một nụ cười tươi, "Tiểu Bạch, anh nói có phải không?"
[Chúc mừng bạn đạt 6 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 90]
Bạch Cảnh Hành nao nao, lập tức mím môi, đôi mắt chậm rãi cong cong, một nụ cười mang theo một chút thẹn thùng lặng lẽ hiện lên nụ cười trên mặt của hắn.
Hắn gật gật đầu, thực kiên định trả lời cô: "Đúng vậy"
Sau khi sự kiện hack view lần trước qua đi, Bạch Cảnh Hành gặp phải đả kích nên mang theo sách mới của mình là "Gặp quỷ" bắt đầu ở Tĩnh Giang viết thể loại ngôn tình.
Cao Chí Lương vẫn luôn viết tiểu thuyết nam tần (thể loại con trai thích) nay lại chuyển sang viết ngôn tình nữ tần (những thể loại truyện con gái chuộng hơn), chuyện này đã khiến rất nhiều tác giả khác ngã rớt kính mắt, cũng có không ít người chờ để chê cười hắn. Các loại lời nói như "Không lo cố gắng viết những thể loại thoải mái như thế này để năng cao tay nghề, lại đi viết mấy loại trẻ con chỉ con gái thích" hay "Con trai mà lại đi viết ngôn tình" không hề ít. Chỉ là ngoài ý muốn hơn là, bộ sách mới tên "Gặp quỷ" này chỉ mới vài chương, mà đã lấy tốc độ tên lửa nhanh chóng nhảy lên hồng, nhanh chóng vượt qua những tác phẩm đầu danh sách.
Hạ Lưu thảnh thơi nằm trên giường bệnh, trên tay cô là một bức tranh, xem dáng vẻ kia có lẽ là đang vẽ.
Bạch Cảnh Hành ngồi bên cạnh cô, miệt mài gõ bàn phím lúc mệt thỉnh thoảng còn có thể len lén liếc mắt nhìn Hạ Lưu. Rõ ràng đã là người lớn, lại cố tình bày ra bộ dáng ngây thơ này. Quan trọng nhất là, kết hợp hắn với gương mặt con nít như vậy... cảm giác không hề thích hợp.
"Tiểu Bạch, đừng mãi nghĩ nhìn lén, bây giờ vẫn chưa vẽ xong đâu" Hạ Lưu cũng không ngẩng đầu lên, tay nhanh chóng tô màu cho nhân vật vừa vẽ, thuận tiện còn nâng bức họa lên một chút, ngăn ý định rình coi của Bạch Cảnh Hành.
"Ưm" Bạch Cảnh Hành thành thành thật thật gật đầu, ngồi lại chỗ của mình tiếp tục gõ chữ.
Cảnh tượng như vậy cơ bản đều diễn ra mỗi ngày trong phòng bệnh này. Hạ Lưu thích vẽ nhân vật cho truyện của Bạch Cảnh Hành, mỗi ngày đều vẽ cho hắn một bức. Tuy nói là người mới vào nghề, nhưng dần dần tập luyện, trái lại vẽ càng ngày càng dễ nhìn.
"Bìa sách của anh, tôi muốn làm cho anh!"
Vẽ xong nhân vật, Hạ Lưu bắt đầu thiết kế bìa sách cho Bạch Cảnh Hành. Mỗi quyển sách đều chuẩn bị mấy tấm bìa ném cho Bạch Cảnh Hành, để hắn tự mình chọn. Dường như đã đốt sáng lên kỹ năng trang trí và khí chất tràn đầy thổ hào của Hạ Lưu, một hơi đem hơn hai mươi tấm ảnh bìa đưa cho Bạch Cảnh Hành xem.
Trừ chuyện đó ra, Hạ Lưu nhàn hạ nằm trên giường còn tận sức viết bình luận cho Bạch Cảnh Hành. Hành vi yêu thích này của độc giả khiến Bạch Cảnh Hành rất cảm động, hôm đó hắn thế nhưng phá lệ trả lời bình luận của độc giả đó, là một từ ngữ bán manh(*) vừa học được.
(*) Bán manh: giả vờ đáng yêu. (nếu ai dịch ra được nghĩa nào khác thì liên hệ nha)
"Moa moa!"
Bạch Cảnh Hành đột nhiên thay đổi như vậy thật sự thần kỳ quá mức. Hạ Lưu cứng ngắc nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng vẫn là không thể nhịn xuống được, hỏi: "Tiểu Bạch, anh có biết moa moa có ý gì không?"
Bạch Cảnh Hành suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nói gì, chỉ là đột nhiên đứng dậy ngồi bên cạnh Hạ Lưu, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
"Moa moa"
Tuy bề ngoài Bạch Cảnh Hành nghiêm trang giả vờ dáng yêu, nhưng trong lòng lại dâng lên chút lo lắng. Nếu Hạ Lưu không hề giống như trong tiểu thuyết... "chát" một tiếng ném cho hắn một bạt tai, vậy hắn phải làm gì mới tốt?
Hạ Lưu cũng bị hành động thành thật của người này làm rung dông, qua một ồi lâu mới kịp phản ứng, có chút không thể tin nhìn Bạch Cảnh Hành từ trên xuống dưới, đột nhiên cười ra tiếng. Lần này đổi lại Bạch Cảnh Hành sững sờ, trong lòng hắn có chút thấp thỏm, chỉ là phản ứng tiếp theo của Hạ Lưu khiến hắn an tâm.
Hạ Lưu vươn tay lấy mắt kiếng thật dầy của hắn ra, nở nụ cười sáng lạn: "Tiểu Bạch, nhớ rõ, sau này vẫn nên đáng yêu như vậy nha"
Bạch Cảnh Hành tự động chuyển những lời này của Hạ Lưu thành, "Tiểu Bạch, sau này nhớ rõ phải thường xuyên moa moa như vậy", hắn nhẹ nhàng gật đầu với Hạ Lưu, đôi mắt đen như mực sớm cười thành một đường.
[Chúc mừng bạn đạt 10 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]
[Chúc mừng bạn công lược thành công nam chủ tác giả nổi tiếng Bạch Cảnh Hành! Độ khó của nhiệm vụ là A, độ hoàn thành là 100%]
[Có muốn rời khỏi thế giới tác giả nổi tiếng? Yes or No]
[Yes]