Ám Dạ Thự Quang

Chương 27: Gặp lại

La Tây mang theo Mặc Cách đến cửa cung điện đột nhiên dừng lại.

Mặc Cách quay đầu nhìn sau La Tây ánh mắt nghi hoặc.

La Tây đối với y hì hì cười ” Này,ta không nghĩ gặp tên đó.” Nói xong không đợi Mặc Cách phản ứng bạch quang chợt lóe, khi Mặc Cách nhìn lại, cổ tay y đã có thêm một hoa văn rồng uốn lượn.

Mặc Cách có chút khó hiểu, La Tây biết người đến là ai?

Y không nghĩ sẽ gặp người nào?

Mặc Cách bây giờ lại có chút chờ mong cùng vội vàng, cho nên y sẽ không nghĩ La Tây thần kinh kia làm gì, chân tiếp tục bước.

Nghe thấy bước chân đi đến, người vốn đứng bên trong xoay người.

Trong đại sảnh ánh sáng như ngọc cũng không che đậy được mị lục của người nam nhân đó.

Nhìn cảnh này trong nháy mắt tim Mặc Cách nhảy lên.

Nhìn Ha Tu Ngột ngay trước mắt Mặc Cách ó chút sợ hãi.

Y đứng tại chỗ, không tiến đến, không nói gì mà cũng không biểu hiện.

Chỉ là ngơ ngác nhìn Ha Tu Ngột.

Ha Tu Ngột trên mặt vẫn là ý cười nhưng trời biết trong lòng hắn có bao nhiêu kích động.

Từ lúc biết tin Mặc Cách yên ổn tại Long tộc,trái tim hắn như rơi ra ngoài mới trở về vị trí.

Mặc Cách một mình bên ngoài, ma lực lại không ổn định, không biết di chuyển đến đâu, nếu nơi đó là ban ngày? Không có ma pháp Huyết tộc che chỏ, hắn lo sợ chuyện tiếp theo.!

Tâm tình sợ hãi này đã lâu không xuất hiện trên người Ha Tu Ngột.

Từ khi nam nhân kia ra đi, trái tim hắn ngủ yên ngàn năm tưởng chừng

như không có chuyện gì làm hắn sợ hãi nữa.

Không nghĩ tới..

Ha Tu Ngột nhìn mặc Cách càng lúc càng xinh đẹp, vừa kích động nhưng thần sắc cũng phúc tạp.

Trên trán y là ấn kí hoa sen vàng.

Nhìn lần này sẽ không biến mất như khi hắn và Jessyca nhìn thấy trước đây.

Ánh sáng ổn định sẽ kéo dài một đoạn thời gian.

Ấn kí vàng chưa từng có.

Đại diện cho điều gì.

Ha Tu Ngột bỗng nhớ đến mấy quý tộc nặng cân kia – bọn họ cũng thấy.

Máu Mặc Cách càng thêm ổn định nhưng một điểm năng lượng giao động cũng không có.

Trên người Mặc Cách có nhiều thứ Ha Tu Ngột không hiểu.

Loại bình tĩnh này không là khí chất Ha Tu Ngột phát triển.

Nhưng bây giờ, y là Mặc Cách.

Ha Tu Ngọt nhìn mình sau đó hai tròng mắt nhìn Mặc Cách lóe lên rất nhiều ý nghĩ.

Đột nhiên Ha Tu Ngột thấy Mặc Cách che tay áo nhưng vẫn lòi ra một đoạn dây xích.

Vốn là … Con cá

trạch màu trắng kia!

Hừ âm hòn không tan.

Trong nháy mắt Ha Tu Ngột nghĩ rất nhiều nhưng vẫn bình tĩnh như không có gì.

Da mặt so với tường thành còn dày hơn.

” Mặc Cách ” Ha Tu Ngột nhẹ nhàng mà gọi con mình.

Bị tiếng gọi ông nhu của Ha Tu Ngột vẫy gọi, Mặc Cách không nhịn được nữa chạy đến lao vào lòng Ha Tu Ngột ” Phụ thân ”

” Ân ” Ha Tu Ngột giang tay ôm Mặc Cách đang lao đến. xung lực thật lớn nhưng hắn không hề lay động một bước, tay vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của y.

Vòng tay La Tây cảm nhận được độ ấm nhất thời mất hứng.

Sau lưng Ha Tu Ngột, mấy Huyết tộc thấy cái gì sáng tưởng là bảo bối chăm chú nhìn.

” Tốt lắm. Không phải cha đã tới sao ”

Ha Tu Ngột ghé sát vào tai Mặc Cách ôn nhu mà nói.

Từ nhỏ đến lời Mặc Cách không nhận được chút kì vọng nào của hắn, thậm chí bị động cũng không.

Bây giờ nghĩ lại cha con họ cạnh nhau rất xa cách ngay cả bạn bè cũng không bằng.

Mà lúc này y lại cho hắn kinh hỉ lớn như vậy, tâm Ha Tu Ngột mềm đi rất nhiều.

Cho nên Ha Tu Ngột nghĩ đây là cách biểu đạt tình thân.

Không nghĩ tới gió thổi đến tai Mặc Cách làm y rung động lợi hại.

Mặc Cách trong lòng Ha Tu Ngột giãy dụa khiến hắn cũng ngứa ngáy.

Ha Tu Ngột buông Mặc Cách ra: Phát hiện mặt y có chút hồng, lỗ tai cũng đỏ, hai tròng mắt không dám nhìn mình.

Này là sao?

Hắn nhìn y nhu hòa nhưng trong tâm lại cả kinh.

Loại tình hình này Huyết tộc thường thấy.

Mấy người phía sau thấy được nhì Mặc Cách cười đến mập mờ.

Thật ra một người vẫn nhớ mình đến nơi này để làm gì

Hắn đứng ra khom lưng ” Bệ hạ, nếu đã thấy Mặc Cách điện hạ chúng ta nên trỏ về ”

Ha Tu Ngột tâm tình hoảng hốt nhanh chóng tỉnh lại

Hắn vung tay, đại sanh không còn bóng người.

————-

La Tây đáng thương trong lúc ngu ngơ đến Huyết tộc luôn rồi.

Không nghĩ sẽ hiện hình trước Ha Tu Ngột để hắn đánh cho răng rơi đầy đất, La Tây ngậm ngùi cho máu chảy về tim nuốt xuống.

Thế nhưng trong lòng hò hét:ta như thế nào cần loại nhân tiện này, Ha Tu Ngột đồ không biết xấu hổ, gặp ngươi, ta chỉ biết là không có chuyện gì tốt,đáng chết Ta mới không cần đến Huyết tộc!