Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 36

Cesar Cavill vẫn chưa đi ngủ, mấy ngày trước đây thân thể chưa khôi phục, trong thành lại có rất nhiều công tác, hiện giờ đương nhiên phải tăng ca thêm giờ để giải quyết mới được. Y đang xem báo cáo thương vong đêm của trăng máu lần này, thủ hạ còn đẩy đến một đống báo cáo cần phải xử lý, quả thực vội đến sứt đầu mẻ trán. Cũng may có Hathaway ở một bên hiệp trợ, bàn tay trắng nõn chấp bút, hồng tụ thiêm hương, công sự cũng không tính là quá mức vất vả.

Buông công văn trong tay, Cesar mệt mỏi mát xa ấn đường, đang muốn khuyên nhủ Hathaway nghỉ ngơi trước, lại thấy Hathaway vẻ mặt ngưng trọng, tay phải làm ra động tác niệm chú. Trong lòng Cesar cả kinh, cảm giác của pháp sư so với người bình thường mãnh liệt hơn nhiều, nếu Hathaway đã làm ra động tác này, thuyết minh người tới đã sắp tiến vào phạm vi công kích của nàng, mà mình thế nhưng không hề phát hiện. Có thể tránh mọi người ở phủ thành chủ phát hiện, người tới nhất định không đơn giản.

Cesar cho Hathaway một ánh mắt, ý bảo nàng làm việc cẩn thận, tay phải của mình thì lặng lẽ duỗi đến phía dưới cái bàn, từ chỗ ám cách lấy ra một cây chủy thủ sắc bén. Chỉ cần người tới xuất hiện, y nhất định không chút do dự cho đối phương một kích trí mệnh.

Khí tức xa lạ lan khắp phòng, Cesar nắm chặt chủy thủ trong tay, ma pháp Hathaway dấu ở phía sau đã thành hình, vận sức chờ phát động. Trong phòng đột nhiên xuất hiện một mảnh sương khói kim sắc, chính giữa điện quang hỏa thạch, hai người đồng thời ra tay, muốn một kích tất sát, lại không dự đoán được công kích toàn bộ đều vồ hụt, xuyên thấu qua sương khói kim sắc, dừng ở trên tường.

Hai người chấn động, Cesar nhanh chóng nhảy đến trước mặt Hathaway, đem nàng hộ sau người, toàn thân làm tốt chuẩn bị nghênh địch, mặc kệ người đến là ai, thực lực đều không thể khinh thường.

Lúc này, trong sương khói kim sắc xuất hiện một thanh âm quen thuộc, mang theo trêu đùa thản nhiên: “Như thế nào, hai vợ chồng các ngươi chính là hoan nghênh khách nhân như vậy?” Sương khói chậm rãi ngưng tụ thành hình người, Lambert xuất hiện ở trước mặt vợ chồng Cesar.

“Lambert, là ngươi?”

“Đã lâu không gặp, Cesar. Hathaway, ngươi vẫn tao nhã xinh đẹp như vậy, gả cho tên đại quê mùa Cesar này thật sự là rất đáng tiếc.”

Lambert mỉm cười, cùng hai người chào hỏi.

Cesar Cavill, từ lúc Lambert trở thành Thú hoàng cùng quan hệ của cả hai chỉ còn là quân thần. Hai người vốn tòng quân cùng năm, lại bị phân cùng một doanh trại, cùng nhau xuất hiện thật nhiều lần. Lúc đó, Lambert không có thức tỉnh huyết mạch thú hoàng, Cesar Cavill cũng chỉ là bình dân không thu hút, hai người bởi vì chí thú hợp nhau, ở trong quân đội gắn bó keo sơn, đồng thời làm quá không ít chuyện điên cuồng.

Nếu như nói từ nhỏ Vincent cùng Lambert là thanh mai trúc mã, như vậy Cesar Cavill chính là bạn thân nhất của Lambert. Hai người từng ở trước tượng thần của Thú hoàng bệ hạ thề, sinh tử gắn bó, bất ly bất khí, phần hữu tình này sau khi Lambert trở thành Thú hoàng cũng không thay đổi, thú hình của Cesar là Phong Lang, mà bản thân của y cũng giống như Phong Lang, có được một phần kiên trinh, trung thành. Có thể nói, Cesar Cavill là tâm phúc mà Lambert tín nhiệm nhất.

“Bệ hạ, ngài lại giễu cợt ta.”

Hathaway hơi hơi hành lễ, bị Lambert ngăn lại.

“Không cần đa lễ như vậy, lén lút bảo ta Lambert là được, Cesar cùng ta là bạn thân, ngươi thân là ma pháp sư quang minh cao cấp duy nhất hiện nay trong toàn bộ đại lục, có tư cách này.”

Hathaway cười cười, gật gật đầu, không nói nữa.

Cesar đối với việc Lambert đến đây cảm thấy kỳ quái: “Ngươi sao lại rảnh mà đến chỗ này của ta đến, còn thần thần bí bí như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

“Vincent, phản.”

“Cái gì!”

Cesar cùng Hathaway trên mặt đều lộ ra biểu tình không thể tin, nhất là Cesar, y cùng với Vincent có thể xưng đến bằng hữu, trăm triệu không nghĩ tới y thế nhưng sẽ mưu phản!

“Đêm trăng máu, Vincent thừa dịp ta suy yếu, đem ta phong ấn trong Phượng Hoàng cốt, các ngươi nhìn thấy ta bây giờ, chẳng qua là một đoạn hình ảnh. Ta còn phải cần một đoạn thời gian nữa mới có thể đột phá phong ấn kia. Trong khoảng thời gian này các ngươi giúp ta lưu ý một chút hướng đi ở hoàng thành, vì sắp đến đại chiến vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng!”

Giờ khắc này, biểu tình của Lambert vô cùng âm ngoan, cả người tản ra khí tức không thuộc về hắn. Đồ vật của hắn, ai cũng không thể cướp đi.

Lambert còn nhắc nhở vợ chồng Cesar một vài chuyện khác, sau đó lại hóa thành một đoàn sương khói, biến mất tại trong phòng, lưu lại vợ chồng hai người vẫn cứ cảm thấy bất khả tư nghị.

Vincent thế nhưng sẽ mưu phản, thật làm cho người ta khó có thể tin được.

Tối hôm qua phát sinh chuyện gì, Lý Thiệu Thần hoàn toàn không biết, vừa tỉnh dậy, lại là một cái thời tiết tốt khó được. Cậu tính tính đã hai ngày qua, thủ tục vào quân doanh không sai biệt lắm sắp xong xuôi, nhập ngũ cũng là chuyện mấy ngày nay, nghĩ đến những kí©ɧ ŧɧí©ɧ kế tiếp, tâm tình Lý Thiệu Thần càng thêm khoan khoái, buồn bực nho nhỏ vì chuyện Trong Phi Sa uy hϊếp hôm qua đảo mắt liền biến mất.

Lý Thiệu Thần cùng Jeff vừa đi vừa ăn trên đường, chậm rì rì tản bộ rồi mới về biệt viện, vừa đến cửa, một sĩ quan nam tử bộ dáng thanh niên giống một gốc cây Tùng cao ngất đứng ở cửa, không nhúc nhích. Lý Thiệu Thần trong lòng vui vẻ, biết thông tri đến, vội bước nhanh lên.

Sĩ quan trẻ tuổi tên là Bách Đặc Biệt Lai Mỗ, khuôn mặt trẻ con cười rộ lên có chút khả ái. Y theo mệnh lệnh thượng cấp đến thông tri Lý Thiệu Thần được sắp xếp vào doanh bộ binh, trong vòng 3 ngày đến quân doanh ngoài thành báo danh. Thời điểm mới gặp Lý Thiệu Thần, đối với đầu đầy tóc bạc của cậu dị thường tò mò, nhưng tố chất quân nhân làm câu hỏi đã đến bên miệng được mạnh mẽ nuốt trở lại. Lý Thiệu Thần tỏ vẻ đã chuẩn bị thỏa đáng, hôm nay là có thể đi quân doanh trước.

Jeff tỏ vẻ cậu một người cũng có thể đi phủ thành chủ trước, sau khi an bài thỏa đáng, Lý Thiệu Thần hoan hoan hỉ hỉ đi theo Bách Đặc Biệt Lai Mỗ đến quân doanh đưa tin. Nói thực ra, cậu vẫn là mang theo rất nhiều thấp thỏm, vui sướиɠ và còn mang theo bất an đối với sự vật mới mẻ, dọc theo đường đi, trái tim đều đập bùm bùm không ngừng, cùng với cảm giác cậu lần đầu tiên đi Luân Đôn học đại học giống nhau như đúc.

Từ nay về sau, nhân sinh của mình lại phát sinh biến hóa kịch liệt!

Tiếp đãi Lý Thiệu Thần là quan quân vẻ mặt hồng hào có chòm râu dài, thân cao gần ba thước, tại trong thế giới thú nhân cũng là một tồn tại to lớn, gã ngồi ở chỗ tiếp đãi, tựa như một pho tượng núi nhỏ, bên cạnh hai cái người phụ trách bị gã đá một cước, nhìn qua đáng thương hề hề.

Bách Đặc Biệt Lai Mỗ nói cho cậu biết, người này là huấn luyện viên giới tân binh, tên là Clarence, thú hình là vượn rừng rậm, lực lớn vô cùng, lãnh khốc vô tình là một trong huấn luyện viên máu lạnh nhất, mỗi một năm đều sẽ có tân binh bị gã gây sức ép đến thương tích đầy mình, máu chảy thành sông. Dứt lời, còn vẻ mặt đồng tình nhìn chằm chằm Lý Thiệu Thần nửa ngày, trên gương mặt trẻ con treo biểu tình cũng không biết là đồng tình hay là vui sướиɠ khi người gặp họa.

Lý Thiệu Thần cao thấp đánh giá Clarence, cảm thấy người này trừ bỏ hình thể khổng lồ thì không có gì đặc thù, không phải đều nói tâm khoan thể béo sao, nam nhân hình thể lớn như vậy, có thể hung ác tới mức nào. Bách Đặc Biệt Lai Mỗ từ chối cho ý kiến, thầm nghĩ chờ ngươi kiến thức đến thủ đoạn của gã, chỉ sợ muốn khóc cũng không kịp.

Từ Clarence trong tay kết quả mình lại là quân bài, Lý Thiệu Thần phát hiện nam nhân này bàn tay lớn thái quá, bằng ba cái tay cậu hợp lại, này nếu là hùng chưởng, ăn thì có bao nhiêu mỹ vị a. Giống như cảm nhận được ác ý từ trên người Lý Thiệu Thần, Clarence khôi ngô ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Thiệu Thần một cái, đem bộ dạng của cậu ghi tạc trong lòng. Cho dù không cần tận lực mà nhớ, gã nghĩ gã cũng sẽ không quên mất trong giới tân binh duy nhất một nam tử đầu bạc.

Đãi ngộ của các tân binh không tồi, hai người một gian lều trại, Bách Đặc Biệt Lai Mỗ đem người mang đến lều trại rồi mới rời đi, Lý Thiệu Thần vén mành lên, phát hiện bên trong đã có người, đang cong thắt lưng trải giường chiếu, cảm thấy được có người tiến vào, nhưng cũng không quay đầu lại, biến Lý Thiệu Thần thành không khí.

“Ngươi hảo.”

Lý Thiệu Thần phất tay chào hỏi, nhưng không được đáp lại, Quân gia ngượng ngùng yên lặng sờ mũi, trong âm thầm lại dùng cơ tam hệ thống xem xét tên của y.

Corrine, cấp 91.

Nhìn đến cấp bậc của đối phương, Lý Thiệu Thần nhất thời không bình tĩnh. Cấp 91 là một cái khái niệm, phóng cơ ba dặm thì phải là boss phó bản a, tuy cấp 90 cùng 91 chỉ kém một bậc, nhưng thực lực kém là cách biệt một trời, xem ra bạn cùng phòng của mình thật đúng là nhân vật lớn a. Một cái nhân vật lợi hại như vậy, sao lại đến quân doanh tân binh?

“Corrine đúng không, tôi là Lý Thiệu Thần, về sau đại gia chính là bạn cùng phòng, thỉnh chiếu cố nhiều hơn.”

Đối phương vẫn là động tác nhanh nhẹn trải giường chiếu, một chút phản ứng đều không có, Lý Thiệu Thần không nguyện ý tìm mất mặt, nhướng nhướng lông mày, xoay người đi thu thập đồ đạc của mình.

Thật vất vả đem giường trải thành bộ dáng miễn cưỡng có thể cho người ngủ, Lý Thiệu Thần vừa mới chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, kết quả quay đầu liền nhìn đến Corrine vẫn không nhúc nhích theo dõi cậu, mặt không đổi sắc.

Nói thực ra, bộ dạng Corrine không tồi, môi hồng răng trắng, mày liễu phượng nhãn, vừa thấy là nghĩ ngay đến cô nương, mà nhìn kỹ cũng giống cô nương thất, là một cái mỹ nhân bại hoại, bất quá người xinh đẹp tiếp tục dùng khuôn mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm ngươi, là ai cũng sẽ cảm thấy khủng bố.

Lý Thiệu Thần trong lòng sợ hãi, nghĩ thầm rằng tiểu tử không phải là sát nhân cuồng ma gì đi, toàn thân phát ra lãnh ý làm Lý Thiệu Thần có ước muốn mặc thêm hai kiện quần áo.

“Có việc?”

Corrine như cũ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Thiệu Thần, một chút phản ứng đều không có, Lý Thiệu Thần bị nhìn chăm chú đến cả người không được tự nhiên, đang chuẩn bị đứng lên rời đi lều trại quỷ dị này, Corrine đã mở miệng, thanh âm khàn khàn khô khốc, không xứng với khuôn mặt này của y, quả thực đáng tiếc.

“Tên.”

“Ha?” Lý Thiệu Thần không hiểu ra sao, không rõ y đang nói cái gì.

Corrine nói lại một lần nữa, lần này nhiều hơn hai chữ.

“Tên của ta.”

Lý Thiệu Thần kịp phản ứng, thầm nghĩ chính mình quá lớn ý, đối phương chưa bao giờ nói qua tên của y, tùy ý mở miệng kêu lên một cái tên của môt người xa lạ như vậy, bất luận kẻ nào đều sẽ hoài nghi đi.

Lý Thiệu Thần ha ha cười, không hề áy náy đem trách nhiệm giao cho mặt trẻ con: “Vừa mới Bách Đặc Biệt Lai Mỗ nói cho tôi biết, hắc hắc, Corrine là cậu, đúng không?”

Corrine trong mắt hoài nghi càng sâu, bất quá lần này y không nói gì, mà là mặt lạnh đi ra khỏi lều trại, không biết đi làm cái gì. Lý Thiệu Thần lau quệt một phen mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm thấy nhân sinh thật sự là quá gian nan. Mỗi ngày đối với mặt như vậy, tương lai ngày hẳn là sẽ thập phần “Phấn khích”.

Lý Thiệu Thần thập phần không xác định nghĩ.