Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 62

Cảnh vương điện hạ nghiêm túc nói: “Ngươi đã nói như vậy, bổn vương chỉ nạp ngươi làm thông phòng, như thế nào?”

Xuân Hoa run lên một hồi rồi cúi đầu thật sâu nói: “Nô tỳ là người của Vương gia, Vương gia muốn nô tỳ làm như thế nào, nô tỳ sẽ làm như thế.”

“Thật sao?” Cảnh vương hơi nhướng mày, thăm dò, “Hoằng Kiếm muốn thú ngươi làm chính thê. Tiêu gia trước giờ không câu nệ lề thói, bọn họ cưới vợ cũng không chọn dòng dõi, Tiêu Hoằng Kiếm không phải nói đùa, chỉ cần hắn nghiêm túc thì mười phần có thể, còn bổn vương cũng chỉ cần nạp ngươi làm thông phòng mà thôi.”

Xuân Hoa vốn dĩ ngồi ở ghế đối diện Cảnh vương, đầu luôn cúi thấp, làm Cảnh vương không cách gì nhìn thấy vẻ mặt của anh. Khi nghe thấy Cảnh vương nói như vậy, anh đứng lên đi đến trước mặt Cảnh vương. Dáng người Xuân Hoa cao lớn hơn Cảnh vương gần phân nửa cái đầu, anh nhìn xuống Cảnh vương, cẩn thận quan sát hắn một phen, rồi sau đó kiên định nói: “Có thể lọt vào mắt xanh Cảnh vương điện hạ, đừng nói làm nha hoàn thông phòng, chỉ cần nhân duyên một đêm như sương sớm vậy cũng là phúc khí của Xuân Hoa.”

Cánh tay tráng kiện của anh chống lên hai bên tay ghế, gần như bao phủ Cảnh vương vào ngực mình, hai búi tóc tròn rũ xuống thoáng lướt qua đỉnh đầu Cảnh vương.

Cảnh vương vẫn vô cùng trấn định trước tầm mắt có phần hỗn xược của Xuân Hoa, hắn đưa tay bắt lấy lọn tóc rũ, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, rồi sau đó đưa tay xuống dưới khẽ vuốt ve l*иg ngực hơi mở của Xuân Hoa, bên dưới cơ bắp rắn chắc chính là sức mạnh kinh hồn.

“Trù nghệ học đến đâu rồi?” Cảnh vương hỏi.

“Cũng tạm,” Xuân Hoa đáp, “Làm ra đồ ăn tất nhiên không thể so với sư phụ, nhưng luyện nhiều vẫn có thể cho vào miệng.”

Bàn tay đang vuốt ve l*иg ngực Xuân Hoa của Cảnh vương hơi dùng sức liền đẩy Xuân Hoa tránh ra nửa thước, Cảnh vương đứng dậy, một thân bạch y xuất tục phất phơ: “Vốn tưởng rằng ngươi khác với nữ tử thông thường. Hóa ra cũng chỉ là như vậy, ảo tưởng hóa thành phượng hoàng. Vẫn nên ngoan ngoãn làm tốt bổn phận của mình đi, ngươi chỉ là nha hoàn nhóm lửa phòng bếp mà thôi.”

Xuân Hoa: “…”

Vậy là nói, đồ ăn làm không ngon là không cho lên giường à? Này có thiên lý sao?

Siêu đầu bếp trong thế giới thực phải trải qua rất nhiều thời gian rèn luyện khó khăn, còn đầu bếp trong trò chơi đã có sẵn bí kíp nên chỉ cần vung tay là có thể nấu ra thức ăn ngon. Nhưng người chơi thì khác, dù có học với đầu bếp thế nào, tài nghệ nấu nướng ở thế giới thực ra sao thì vào trò chơi sẽ nấu thành y như vậy. Trong phòng bếp anh chỉ có một vài cơ hội nấu nướng, những gì sư phụ đầu bếp chỉ dạy cũng là những bí kíp có thể tra trên mạng, căn bản không thể làm ra hương vị gần giống với siêu đầu bếp được!

Nhưng hiện tại Cảnh vương tỏ rõ sự không hài lòng với hương vị món ăn, Xuân Hoa chỉ có thể vâng lời mà nói: “Vậy Xuân Hoa tiếp tục về phòng bếp tôi luyện trù nghệ, chỉ là… Cảnh vương điện hạ, ta có thể thay đổi kiểu tóc này hay không?”

Tầm mắt của Cảnh vương đảo qua hai búi tóc tròn của Xuân Hoa, khóe miệng liền nhoẻn thành vòng cung say lòng người: “Bổn vương ngược lại cảm thấy rất xinh đẹp, cứ giữ như thế.”

Cảnh vương điện hạ ngài là đang nghiêm túc sao? Xuân Hoa trừng lớn mắt, dùng vẻ mặt lên án mà nhìn Cảnh vương.

“Đúng, chính là như vậy,” Cảnh vương đi đến bên người Xuân Hoa, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, vươn tay bắt lấy nhất một lọn tóc, ra vẻ rất thưởng thức, “Xuân Hoa, cố gắng hơn nữa để lấy lòng bản vương đi.”

Nói xong liền lệnh Xuân Hoa rời khỏi gian phòng của mình, khóa tất cả khí tức ái muội vừa nãy ở ngoài cửa.

Xuân Hoa sờ sờ mái tóc dài của mình, thở dài bất lực, cuối cùng vẫn quyết định trở lại phòng bếp cố gắng luyện tập trù nghệ, làm Cảnh vương điện hạ vui lòng.

Từ đó về sau Xuân Hoa càng lúc càng cố gắng, mỗi ngày chỉ cần có thời gian liền làm phiền đầu bếp sư phụ, thật ra anh cũng không cần ai chỉ dạy, cứ tự mình luyện tập là được. Coi như anh hiểu rõ Cảnh vương vì sao để mình luyện tập ở đây, coi như anh có nấu ra món khó ăn cỡ nào cũng không phải lãng phí lương thực, dù sao Cảnh vương cũng có tiền, nguyên liệu nấu ăn muốn bao nhiêu cũng có.

Đại sư phụ thấy thái độ cố gắng đến khổ của Xuân Hoa thì rất tán thưởng, mà ngay cả nữ đầu bếp thấy Xuân Hoa vốn cường tráng còn biết cố gắng thì coi anh là một cô nương đảm đang khỏe mạnh, cứ thế sôi nổi làm mai làm mối cho Xuân Hoa. Thái độ của Xuân Hoa lại là kiên quyết cự tuyệt, ai ngờ nha hoàn hay nô bộc trong phủ đều cứ say đắm anh trong vô thức, luôn có nha hoàn lén cho anh điểm tâm, nô bộc lén mua thêm son phấn cho anh dùng.

Xuân Hoa: “…”

Nếu chỉ như vậy thì còn được, dù sao nô bộc hay nha hoàn mà cưa cẩm thất bại cũng không vì thẹn quá hóa giận mà hại anh, còn phiền toái lớn nhất chính là Tiêu Hoằng Kiếm.

Tiêu Hoằng Kiếm là một người có thân thế phức tạp, tổ phụ của gã là Tiêu Cẩm Thư, còn tổ phụ trên danh nghĩa lại là Tiêu Cẩm Nghị. Phụ thân là trưởng tử của Tiêu Cẩm Thư nhưng lại bị đem đi nối dõi cho Tiêu Cẩm Nghị. Tiêu Cẩm Thư sinh ra bảy nam hài, trong đó có năm người đều được đem đi nối dõi cho năm vị huynh đệ đã tử trận. Hậu bối chân chính có thể gọi Tiêu Cẩm Thư là tổ phụ chỉ có hai người. Bất quá các huynh đệ của Tiêu Cẩm Thư đều đã qua đời nên quan hệ của hắn với năm người con đem cho vẫn rất tốt, mà bọn họ cũng biết lý do vì sao mình bị đem cho người khác nên rất ngoan ngoãn kế thừa hương khói cho các thúc bá.

Phụ thân của Tiêu Hoằng Kiếm chỉ mới có một mình gã thì đã vội qua đời, gã là tôn tử duy nhất của Tiêu Cẩm Nghị. Tiêu Cẩm Thư cực kì coi trọng huyết mạch duy nhất của tiểu muội nên không hề muốn Tiêu Hoằng Kiếm xông pha chiến trường, đành dưỡng gã ở kinh thành an ổn.

Bởi vì Ninh An đế coi trọng Tiêu gia, nên cũng sủng ái khác thường với huyết mạch của Tiêu Cẩm Nghị. Tiêu Hoằng Kiếm từ nhỏ đã chơi đùa cùng Cảnh vương, không người ai dám chọc ghẹo gã, dần dần lớn lên thành đầu sỏ ác bá của kinh thành, thường xuyên trêu chó chọc mèo, toàn lo việc ăn chơi trác táng.

Sau khi gã quen biết với Xuân Hoa rồi liền bị nữ tử này mê hoặc. Xuân Hoa đó … toàn thân tràn ngập khí tức mà Tiêu Hoằng Kiếm khát khao. Từ nhỏ gã vẫn hay nghe tổ phụ kể chuyện về nữ nhân duy nhất của Tiêu gia —— chuyện về Tiêu Cẩm Ý nên phi thường thần tượng vị trưởng bối này. Không biết vì sao mà khi gã vừa nhìn thấy Xuân Hoa, gã đã cảm thấy, nếu Tiêu hoàng hậu còn tại thế nhất định sẽ có dáng vẻ như Xuân Hoa, mày kiếm mắt sáng, dáng người mạnh mẽ, một thân chính khí.

Xuân Hoa có hết thảy những thứ mà Tiêu Hoằng Kiếm khát khao, gã thật sự thích Xuân Hoa, luôn nhịn không được mà mò đến tìm Xuân Hoa.

Sau khi xin Xuân Hoa từ chỗ Cảnh vương không thành công, Tiêu Hoằng Kiếm liền gửi thư tín cho tổ phụ, nói mình thích phải một cô nương, tuy rằng nàng chỉ là nha hoàn nhưng vẫn có phong thái của Tiêu hoàng hậu năm nào. Gã nhất định muốn thú Xuân Hoa làm vợ. Chờ Xuân Hoa hoài hài tử gã sẽ ra chiến trường!

Tổ phụ rất tôn sùng muội muội của mình, nếu Tiêu Hoằng Kiếm nói có ai giống tiếu hoàng hậu, tổ phụ nhất định sẽ rất tức giận. Còn thêm việc Tiêu Hoằng Kiếm đòi ra chiến trường, tổ phụ nhất định sẽ tức giận đến mức quay về kinh thành đánh mông gã, để gã không còn mơ mộng hão huyền, để gã bỏ đi cái suy nghĩ kì quái đó.

Chờ khi tổ phụ về đến hoàng thành, nhìn thấy Xuân Hoa, tổ phụ nhất định sẽ đồng ý với gã, còn giúp gã đòi được Xuân Hoa từ chỗ biểu ca Cảnh vương.

Tiêu Hoằng Kiếm cũng không biết tại sao mình lại tin chắc như thế, nhưng gã cảm thấy, Xuân Hoa có mị lực như vậy, tổ phụ nhất định sẽ thích nàng!

Lúc gã nói cho Xuân Hoa biết kế hoạch của mình, Xuân Hoa chính là tràn ngập trìu mến mà sờ sờ đầu Tiêu Hoằng Kiếm, thở dài nói: “Tổ phụ của ngươi làm đúng.”

Tiêu Cẩm Thư quyết định không để Tiêu Hoằng Kiếm ra chiến trường thật sự quá đúng! Tiêu Hoằng Kiếm như vậy mà cho ra chiến trường, thật sự là có chín cái mạng cũng không đủ.

Mỗi lần Tiêu Hoằng Kiếm tìm đến Xuân Hoa xong, Cảnh vương sẽ gọi Xuân Hoa đến thư phòng của mình. Lần thứ nhất Xuân Hoa không có kinh nghiệm, tay không mà đi. Bây giờ anh thông minh lên không ít, mỗi lần đến đều có mang những món mình làm theo. Cảnh vương sẽ vừa nói Xuân Hoa nấu khó ăn, vừa ăn sạch những thứ Xuân Hoa mang đến.

“Tuy rằng vẫn rất khó ăn, bất quá trù nghệ thật sự có tiến bộ một chút.” Cảnh vương uống hết canh ba ba Xuân Hoa nấu xong, lấp lửng khen.

Xuân Hoa nhíu mày, trừng mắt nhìn Cảnh vương uống ực một hơi hết canh liền nở nụ cười long lanh.

Uống xong canh rồi, Cảnh vương thản nhiên nói: “Tiêu Hoằng Kiếm lại tới tìm ngươi?”

Xuân Hoa cười khổ một tiếng: “Tiêu công tử còn trẻ tuổi.”

Ngụ ý là rất trẻ tuổi, thiếu dạy dỗ, thân là trưởng bối anh chỉ muốn treo Tiêu Hoằng Kiếm lên quất cho một trận!

“Chờ lão trấn bắc hầu đến là được, không phải hắn đã báo tin cho lão trấn bắc hầu sao? Hẳn là sẽ đến nhanh thôi.” Cảnh vương nói.

Tiêu Cẩm Thư kế thừa tước vị trấn bắc hầu, còn tước vị Trấn quốc công của Tiêu Cẩm Nghị thì không ai thừa kế, vì trong lòng Cảnh Nhân đế chỉ có một Tiêu Cẩm Nghị xứng đáng mang danh hiệu đó, ngoài ra ai cũng không được.

Xuân Hoa gật đầu, đi pha trà cho Cảnh vương.

Cảnh vương tao nhã uống một ngụm rồi gật gù: “Tay nghề tiến bộ.”

“Vậy Vương gia, Xuân Hoa có tư cách hầu hạ Vương gia chưa?” Xuân Hoa để tay lên đùi Cảnh vương, vuốt ve mờ ám lên phía trên, sờ soạng vòng eo của Cảnh vương.

Cảnh vương chỉ thản nhiên nhìn Xuân Hoa, không hề ngăn cản.

Vì thế Xuân Hoa dần dần tiến lại gần sát Cảnh vương, kéo tay hắn, hai người đi đến bên nhuyễn tháp ở thư phòng.

Sau một phen hầu hạ, sắc mặt Cảnh vương ửng hồng, còn Xuân Hoa mới bắt đầu cởi bỏ thắt lưng, hầu hạ xong Cảnh vương điện hạ, đương nhiên là muốn giải quyết vấn đề của mình.

Ai ngờ Cảnh vương vừa được hầu hạ thoải mái lại thắt chặt đai lưng, nói: “Đủ rồi, bổn vương mệt mỏi, ngươi lui ra đi.”

Xuân Hoa chỉ mới cởi được một nửa y phục liền trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cảnh vương, Đủ? Cái gì đủ? Cái này đủ? Anh còn chưa có đủ có được không đây!

Cảnh vương đưa tay sờ sờ vấn đề Xuân Hoa x, nơi đó còn sót lại một dòng

“...”, Cảnh vương dùng ngón cái lau đi “...” Sau đó mới thản nhiên nói: “Xuân Hoa còn chưa làm bổn vương vui lòng, lại nóng vội như vậy thật không ngoan.”

Xuân Hoa: “…”

Anh yên lặng bước xuống khỏi nhuyễn tháp, cầm thực hạp vừa nãy mình mang đến quay về phòng, khóa chặt cửa, rất là nghẹn khuất tự xử lý nhu cầu của mình.

Quả nhiên hóa thành phượng hoàng không phải chuyện dễ, Cảnh vương thật khó lấy lòng.

Nhưng mà vậy vẫn chưa xong, vào buổi tối lúc Xuân Hoa luyện tập một mình trong trù phòng, Tiêu Hoằng Kiếm đỏ mắt tìm đến hỏi: “Xuân Hoa, ngươi nói cho ta biết, có phải là Cảnh vương Cường cưỡng ép ngươi hay không?”

Xuân Hoa: “…”

Tiêu Hoằng Kiếm bắt lấy cổ tay của Xuân Hoa: “Ngươi không cần sợ hãi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không ghét bỏ ngươi. Ta biết khế ước bán thân của ngươi nằm tron tay Cảnh vương, ngươi phản kháng hắn không được. Ta, ta sớm nên nghĩ đến, hắn nhanh chân cướp ngươi từ Trần phủ ra, còn không đồng ý ban ngươi cho ta là do đã có chủ ý. Xuân Hoa, ngươi xinh đẹp, đây không phải là lỗi của ngưoi, ta sẽ che chở ngươi!”

Xuân Hoa quyết định không thể cứ để Tiêu Hoằng Kiếm hoang tưởng như vậy nữa, đành nói: “Không, là ta tự nguyện.”

Tiêu Hoằng Kiếm tỏ vẻ không thể tin mà lắc đầu: “Ta biết ngươi không muốn khiến ta và Cảnh vương đối đầu nên mới nói như vậy, không sao cả, dù cho hắn có là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất thì cũng đủ khả năng một tay che trời, Xuân Hoa, ngươi không phải sợ!”

“Không!” Xuân Hoa vẫn kiên định, “Ta thích Cảnh vương điện hạ, cam nguyện làm ấm giường hắn, ở bên cạnh hắn làm nha hoàn thông phòng không danh không phận cũng cam tâm. Cảnh vương tư chất thiên tiên, có thể hầu hạ Cảnh vương là phúc khí mà Xuân Hoa phải tu luyện tam kiếp.”

Tiêu Hoằng Kiếm nhìn như bị thương: “Đây không phải là sự thật! Ngươi nhất định là, nhất định là đang gạt ta!”

“Là thật.” Xuân Hoa đáp.

Tiêu Hoằng Kiếm mang theo vết thương lòng chạy khỏi vương phủ, cả mấy ngày vẫn không đến tìm Xuân Hoa, đại khái là đang trốn ở góc nào liếʍ láp vết thương rồi.

Giải quyết xong một người theo đuổi, Xuân Hoa lại chuyên tâm lấy lòng Cảnh vương. Sau hôm ở thư phòng, lá gan của Xuân Hoa càng lúc càng to, trước kia phải đợi Cảnh vương truyền triệu nàng mới có thể đi tìm Cảnh vương, hiện tại luôn là nàng chủ động, mỗi ngày đều bưng điểm tâm cơm trưa cơm chiều cùng bữa ăn khuya đi tìm Cảnh vương, còn luôn bưng đến trước bữa ăn của Cảnh vương, để Cảnh vương chỉ có thể ăn thức ăn nàng làm.

Rốt cuộc cũng có một ngày, Cảnh vương ăn xong bữa tối do Xuân Hoa nấu thì nói: “Tối nay ngươi dọn đến chủ viện đi, hầu hạ bên người bổn vương.”

Hầu hạ bên người, vậy là nha hoàn thông phòng. Hôm nay Cảnh vương nói như vậy, coi như đã công nhận trù nghệ của Xuân Hoa có tiến bộ, rất vừa lòng hắn.

Vì thế Xuân Hoa vô cùng cao hứng trở về thu thập hành lý, chuyện anh trở thành thông phòng của Cảnh vương cũng truyền khắp toàn bộ hậu viện. Cảnh vương giữ mình trong sạch, hậu viện vô cùng sạch sẽ, ngay cả nha hoàn ấm giường cũng không có, bây giờ có người đạt được vị trí đó, mọi người càng thêm nể trọng Xuân Hoa.

Cũng có người ghen ghét Xuân Hoa dùng thức ăn để bò lên giường Vương gia, nhưng hầu như phần lớn đều tin chắc rằng Xuân Hoa không phải loại nữ tử như thế, nhất định là do Xuân Hoa rất tốt đẹp nên được Cảnh vương nhìn trúng.

Không cần biết là ai ghen ghét hay ai thương tâm, bọn họ đều chỉ là tiểu nhân vật không có quyền lên tiếng trong chuyện này, Xuân Hoa cứ như vậy dọn vào tư phòng Cảnh vương.

Đêm đó liền triệt triệt để để hầu hạ Cảnh vương.

Có lẽ là do Xuân Hoa quá mức dũng mãnh, ngày thứ hai Cảnh vương không đứng dậy nổi, liền lệnh không cho Xuân Hoa đứng dậy, hai người úm trong phòng đến chính ngọ rồi Cảnh vương mới miễn cưỡng ngồi lên, mặc xong y phục, lại duy trì uy nghi như lúc thường mà lệnh cho nô bộc làm thức ăn thanh đạm lại đưa thêm dược phẩm về phòng. Sau đó hắn tự mình xuất môn, Xuân Hoa vẫn bị bắt nằm ở trên giường không cho đứng dậy.

Vì thế toàn bộ vương phủ đều biết Xuân Hoa bị Vương gia gây sức ép cả một đêm, đến sáng không dậy nổi. Có người tán thưởng Vương gia thân cường thể tráng, cũng có người đau lòng Xuân Hoa.

Có ai nghĩ tới, dược đưa đến phòng rồi để Xuân Hoa dùng trên người Cảnh vương, vừa bôi thuốc vừa chịu tội, anh lại quên thân thể Cảnh vương chưa từng có kinh nghiệm, chịu không nổi mãnh liệt cỡ này.

Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều là lần đầu tiên, Xuân Hoa cảm thấy đây không phải là phúc lợi, chưa hề là phúc lợi.

Từ khi anh làm thông phòng của Cảnh vương, Tiêu Hoằng Kiếm có tìm đến Vương phủ mấy lần, lần nào nhìn gã cũng là ánh mắt đỏ bừng, vẻ mặt phẫn nộ của người thất cách. Xuân Hoa rũ mắt không phản ứng với Tiêu Hoằng Kiếm, cứ chuyên tâm mà hầu hạ Cảnh vương.

Trong phủ cũng có vài lượt khác nhân, có Chu vương, Trịnh vương và các Vương gia khác, bọn họ đại khái cũng rất ngạc nhiên chuyện Cảnh vương đã thề học theo tiên đế ‘suối cao ba ngàn trượng ta chỉ lấy một gàu’, trước khi tìm được hồng nhan tri kỉ thì quyết không thú thê hay nạp thϊếp nay lại nạp một nha hoàn tuyệt sắc làm thông phòng, coi như tự đánh vỡ lời thề của mình.

Mà khi các Vương gia nhìn thấy Xuân Hoa sẽ đều là trước kinh sợ sau âm thầm gật đầu, dùng vẻ mặt tỏ tường mà nói với Cảnh vương: “Cảnh vương quả nhiên tinh mắt, nữ tử bực này quả nhiên không giống người thường, đúng là thế gian hiếm thấy, khó trách Cảnh vương sẽ vì nàng mà phá bỏ lời thề.”

Những người này rốt cuộc là châm chọc hay thật tâm, Xuân Hoa thật sự nghĩ không ra. Vì thế anh thường xuyên soi gương nhìn trái nhìn phải, nhìn thế nào cũng ra khuôn mặt cố hữu của mình, làm nam tử còn có thể khen một câu anh tuấn, đây lại là nữ tử còn búi tóc hai bên … Xuân Hoa tự nhủ chắc mình sẽ ngừng soi gương thêm một thời gian.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Xuân Hoa, Cảnh vương thản nhiên nói: “Tiên đế yêu Tiêu hoàng hậu sâu đậm. Sau khi Tiêu hoàng hậu qua đời, hắn chưa từng chạm qua một nữ tử nào khác. Thế nhân đều ao ước có được thâm tình như Đế hậu, vài thập niên qua đi, dân chúng Hạ quốc đều cho rằng dung mạo của hoàng hậu là mỹ mạo, những nữ tử khác đều chỉ là đánh phấn thoa son thật tầm thường. Nữ tử nhân gian nhiều vô kể, nữ tử như Tiêu hoàng hậu hiếm ai bằng. Dung mạo Xuân Hoa giống y như Tiêu hoàng hậu, tự nhiên là tuyệt mỹ.”

Nghe được giải thích của hắn, Xuân Hoa như có điều suy nghĩ: “Đây là do em thêm vào khi sửa lỗi Bug sao?”

Cảnh vương liếc anh một cái, không thèm trả lời.

Xuân Hoa cảm thấy anh hiểu thấu cái liếc mắt này của cậu có bao nhiêu bất đắc dĩ.

Anh vốn tưởng rằng đây là do sở thích quái dị của Cảnh vương, hiện tại xem ra không phải như vậy. Đây giống như một tâm nguyện nhỏ mà Thẩm Tri Vi thêm vào khi hoàn thiện trò chơi, cậu hy vọng tại thế giới này, tất cả mọi người đều có thể nhớ kỹ Tiêu hoàng hậu.

Cho nên khi Tiêu hoàng hậu mang theo dung mạo thật của mình tiến vào trò chơi liền phát sinh ra những hậu quả mà chính Thẩm Tri Vi còn không thể lường tới.

Quên đi, dù sao cũng chẳng có gì ghê gớm, trong những người khen anh mỹ lệ thì trừ Tiêu Hoằng Kiếm ra, anh chẳng nhớ rõ khuôn mặt một ai.

Y như Cảnh vương sở liệu, lão trấn bắc hầu Tiêu Cẩm Thư rất nhanh chạy về đây từ mạn Bắc. Vừa nghe thấy Tiêu Hoằng Kiếm đòi nằng nặc phải thú nha hoàn thông phòng của Cảnh vương, còn luôn mồm nói nha hoàn này có phong phạm của Tiêu hoàng hậu, lão trấn bắc hầu liền như ngồi trên đống lửa. Lão thật muốn đánh cho cái tên Tiêu Hoằng Kiếm này một trận, sau đó đi nhìn xem nữ tử ‘giống như’ Tiêu hoàng hậu này rốt cuộc là cái loại hồ ly tinh gì mà có thể mê muội Tiêu Hoằng Kiếm thành như vậy.

Cho dù là Ninh An đế khi nhìn thấy lão trấn bắc hầu còn phải kêu một tiếng cữu cữu. Lão trấn bắc hầu đưa thϊếp đến phủ đòi gặp Cảnh vương, Cảnh vương tự nhiên không thể chậm trễ.

“Ngày mai không phải mặc y phục nha hoàn nữa, cũng không cần phải búi tóc hai bên.” Cảnh vương nói với Xuân Hoa, “Ăn mặc đoan trang nghiêm chỉnh một chút, tóc… cột gọn lên cao là được.”

“Em thật sự cho rằng anh thích kiểu tóc này?” Xuân Hoa nhịn không được chọt môi Cảnh vương một cái, “Sở thích quái dị của em.”

“Bổn vương muốn gặp một Xuân Hoa phong tình đa dạng, không được sao?” Cảnh vương hỏi.

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Nhìn thấy ánh mắt chất chứa thâm tình của Cảnh vương, Xuân Hoa đành mặc kệ hết thảy, “Xuân Hoa là người của Vương gia, Vương gia muốn cho Xuân Hoa ăn mặc thành bộ dạng gì, Xuân Hoa đều nghe Vương gia!”

“Như vậy mới tốt.” Cảnh vương khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên hai gò má của Xuân Hoa, “Bổn vương muốn nhìn Xuân Hoa vận tạp dề vì Bổn vương rửa tay nấu canh. Chờ lão trấn bắc hầu đi rồi, vào phòng lại mặc như thế đi.”

Xuân Hoa: “…”

Anh cảm thấy thứ đó Cảnh vương mặc sẽ đẹp mắt hơn.

Tác giả:

Xuân Hoa: Vương gia, anh cảm thấy thay vì hóa trang thành nhân vật, anh sẽ hợp với đồng phục hấp dẫn hơn.

Cảnh vương: bổn vương cũng cho là như thế.

Xuân Hoa ( cầm quần áo trong tay) trấn định nói: Vương gia, anh nói đồng phục là đồng phục trong quân ngũ, quân phục các thứ, không phải nói sư đồ (học sinh giáo viên) đâu.

Cảnh vương: Xuân Hoa vốn là quân nhân, mặc quân trang không tính là hóa trang, mặc đồ học sinh không tốt sao?

Xuân Hoa ( xấu hổ vỡ mặt): nhưng vì cái gì lại muốn anh mặc đồ thủy thủ, là thủy thủ đó! Trả đồ tây cho anh!

Cảnh vương ( tươi cười mê người): bổn vương thích nhìn Xuân Hoa mặc nữ trang, vì bổn vương rất nhớ hoàng hậu. Xuân Hoa, nàng phải phụ trách.

Xuân Hoa: Anh mặc …