Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 31: Chiêu nghi có bệnh

Kinh thành nằm ở phương bắc, hàng năm vào mùa đông đều vô cùng rét lạnh. Hoàng hậu khoác

áo choàng thật dày cho Cảnh Nhân đế, lớp da lông màu đen trên áo càng khiến cho làn da của Cảnh Nhân đế thêm trắng, đôi mắt hắn vì thế cũng thêm thanh thuần.

Một đế vương vốn không nên có ánh mắt sạch sẽ như vậy, trên thế giới này người bị suy tính đè nặng nhất có lẽ là đế vương, ánh mắt của họ vĩnh viễn tràn ngập những thâm trầm. Nhưng có lẽ do ý chí của Cảnh Nhân đế quá mức kiên định, tâm tư quá mức đơn thuần, không có quá nhiều tâm cơ

nên

ánh mắt đang nhìn hoàng hậu kia đúng là trong trẻo hệt như hài tử, mỹ lệ như thuở ban sơ.

Hoàng hậu đeo bao tay cho

Cảnh Nhân đế, y nhịn

không được nhẹ

giọng nói: “Bệ hạ xin

nhắm mắt lại.”

Cảnh Nhân đế không hề do dự, tín nhiệm mà nhắm lại hai mắt của mình, hoàng hậu xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt mỏng manh của Cảnh Nhân đế, giống như muốn dùng phương thức này khắc sâu ánh mắt mỹ lệ ấy vào lòng.

Chỉ là một cái hôn nhẹ, lại làm cho lòng của Cảnh Nhân đế khẽ động, so với những nụ hôn sâu trước đây càng làm cho tâm hắn say mê.

Có thể là do nụ hôn này quá mức tốt đẹp, tâm của

Cảnh Nhân đế không còn để vào

những phiền muộn giữa hai người nữa, hắn đưa tay cho hoàng hậu, để y dắt mình đi trên

tuyết.

Hoàng hậu cũng thay y phục, nhưng so với bộ quần áo thật dày của Cảnh Nhân đế, y ngược lại chỉ mặc một kiện y phục

nhẹ nhàng khoan khoái, bên trong trang phục chỉ lót thêm chút bông vải, ngay cả bao tay cũng không mang, cứ như vậy đi ra khỏi phòng. Mấy ngày nay tuy rằng Cảnh Nhân đế chưa từng gặp hoàng hậu, nhưng hắn vẫn luôn chú ý chuyện bên Khôn Ninh cung. Từ khi mùa đông

bắt đầu tới nay, hoàng hậu chưa từng mặc quần áo quá dày, ban đầu Cảnh Nhân đế còn

lo lắng, cho đưa sang đó rất nhiều áo choàng lông. Sau đó hắn lại phát hiện, thì ra bắt hoàng hậu mặc áo lông

mới là dày vò y, y bị trùm đến mức không ngừng đổ mồ hôi, thoạt nhìn có vẻ rất

khó chịu, Cảnh Nhân đế liền biết hoàng hậu không sợ lạnh, không ép

y mặc áo choàng nữa.

Bọn họ rõ ràng không hề gặp nhau, nhưng lại dùng phương thức này quan tâm

nhau.

Cảnh Nhân đế rất hậu

đãi người trong cung,

hoàng hậu quản lý hậu cung tuy rằng nghiêm khắc

vậy mà cũng khoan dung hạ nhân vô cùng. Mùa đông rất lạnh, cung nào cũng được hoàng hậu cấp than ủ, y còn đặc biệt cho phép người trong cung sau khi làm xong công việc thì có thể trở về phòng sưởi ấm nghỉ ngơi, không cần ở bên ngoài chịu

lạnh. Ngự hoa viên vào mùa đông cơ hồ không có bao nhiêu người, cung nhân quét tuyết đọng thành từng đống lớn, chừa ra một con đường sạch sẽ. Bọn họ đắp một tầng tuyết thật dày lên mặt đất ở luống hoa, đợi đến ngày xuân sang năm, tuyết tan thành nước, coi như để tưới cây luôn.

Nhưng Cảnh Nhân đế không đi vào con đường đã được dọn, hắn lại cố ý dẫm lên chỗ

còn nhiều tuyết đọng. Tuyết ở nơi này ít bị người dẫm, lại thêm hôm qua mới có tuyết rơi, tuyết còn

rất mới, đạp lên sẽ có âm thanh rất êm tai.

Hành vi thích tìm tuyết để đạp hệt như một đứa trẻ lại xuất hiện ở

Cảnh Nhân đế, hắn thật nghiêm túc đạp tuyết, lưu lại dấu chân ở khắp nơi.

Hoàng hậu nhìn trong chốc lát, liền buông tay Cảnh Nhân đế ra, đi theo sau Cảnh Nhân đế, bước theo dấu chân mà hắn để lại, làm cho dấu chân kia biến lớn. Dấu chân nguyên bản của Cảnh Nhân đế vốn nhìn không rõ, còn dấu chân hoàng hậu lưu lại lại vừa lớn vừa có lực hơn.

Cảnh Nhân đế quay đầu lại nhìn hoàng hậu, hoàng hậu cười nói với hắn: “Thần thϊếp sẽ tận tâm tận lực bảo hộ bệ hạ, vì bệ hạ xoá bỏ

dấu chân.”

“Làm càn.” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói, lại không hề ngăn cản hoàng hậu, mà tiếp tục đi về phía trước, tùy ý hoàng hậu biến dấu chân của hắn thành của y.

Hai người một trước một sau đi tới mai viên, nơi này là một góc thừa của ngự hoa viên, được tận dụng thành mai viên, mùa hạ chưa thấy gì, mùa đông cảnh sắc lại rất

đặc biệt, ngạo tuyết hồng mai giữa trời đất

trắng đến thuần khiết, là cảnh sắc

xinh đẹp

nhất. Cảnh Nhân đế nhìn sắc hồng dần hé, thích thú bật cười.

Hoàng hậu vẫn luôn đi theo phía sau bỗng tới gần, nắm chặt tay Cảnh Nhân đế nói: “Vì muốn mai viên này có chút

tình thú, ta cố ý không sai

hạ nhân quét tước tuyết trong đây, tuyết phủ mặt đường rất

khó đi, bệ hạ phải cẩn thận.”

Đây là kiếm cớ để nắm tay, bất quá xung quanh đây không có người ngoài, Cảnh Nhân đế cũng tùy ý hoàng hậu. Bàn tay của hoàng hậu còn ấm áp hơn bao tay nữa, chặt chẽ nắm lấy tay Cảnh Nhân đế, thông qua lòng bàn tay truyền nhiệt lượng cho hắn.

Hai người dắt tay đi vào mai viên, ngẫu nhiên có cánh hoa rơi

trên người Cảnh Nhân đế, hoàng hậu liền nhặt xuống cho hắn. Y thỉnh thoảng sẽ đυ.ng vào hai gò má lộ ra bên ngoài của Cảnh Nhân đế, có chút lạnh, cảm giác khi vuốt rất thoải mái.

“Thần thϊếp sẽ sưởi ấm cho bệ hạ.” Hoàng hậu nói xong liền l*иg

tay của Cảnh Nhân đế vào bao tay, hai tay của mình lại dán vào hai gò má của Cảnh Nhân đế, bàn tay ấm áp chạm vào hai gò má hơi lạnh, giống như muốn dùng tình cảm ấm áp như lửa để hoà tan tảng băng trong lòng Cảnh Nhân đế.

Một trận gió bắc chợt thổi tới, vô số hoa bị gió thổi phất phơ, hoàng hậu đứng giữa trời đầy bông tuyết và hoa bay, hôn lên cánh môi của Cảnh Nhân đế. Mà Cảnh Nhân đế cũng không hề ngăn cản, ngược lại còn vứt bỏ bao tay dùng sức ôm lấy thắt lưng hoàng hậu, phối hợp cùng y làm sâu sắc thêm nụ hôn này.

Tuyết trắng, hồng mai, hai người giữa

cảnh sắc mỹ lệ, lòng không hề có tạp niệm, chỉ còn lại khí tức của nhau.

Sau đó một hồi thơ ngâm vang ——

“… Xa biết không là tuyết, vì

có hoa mai rơi.” Một thanh âm từ xa đưa đến

gần, “Bạch Mai, nhặt

vài đoá

hoa về, chúng ta làm bánh

điểm tâm ăn.”

Hai người đang hôn môi bị giật mình, vội vàng tách ra. Cảnh Nhân đế không vui mà nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy Hiền phi hiện là Vương chiêu nghi đang mang theo cung nữ đi hái hoa, cựu Hiền

phi một thân bạch y

đơn bạc, giữa cảnh sắc trắng tuyết càng động nhân. Nàng thấy

Cảnh Nhân đế, lập tức quỳ xuống hành lễ, bàn tay vùi vào tuyết bị lạnh đến tái đi.

“Miễn lễ.” Cảnh Nhân đế nhịn xuống không vui

trong lòng, mặt không đổi sắc mà nói.

“Tạ ơn bệ hạ.” Vương chiêu nghi được

cung nữ hậm rãi đứng dậy, dáng người thướt tha, thoạt nhìn động nhân cực kỳ.

Nàng vốn

không phải là tuyệt sắc, nhưng nhờ nước da

trắng hơn tuyết, lúc này đứng giữa

mai viên, cho dù không được bằng thục phi khuynh quốc khuynh thành, thì vẫn khiến người khác một phen tủi thân. Mà Vương chiêu nghi lại là tài nữ trứ danh, một thân cao lãnh khí tức giữa nơi tuyết trắng bốn bề, thật sự vô cùng

thanh lãnh.

“Quấy rầy hứng thú của bệ hạ, ” Vương chiêu nghi nói, “Tối nay là trừ tịch, thần thϊếp thấy trong

cung tuyết trắng nhìn thích mắt, liền đến mai viên định nhặt hoa rơi làm chút điểm tâm, vừa tiện lễ

thần đêm trừ tịch.”

Yến tiệc chiêu đãi bá quan đêm trừ tịch

chỉ có hoàng hậu mới đủ

tư cách theo Cảnh Nhân đế đến, những người còn lại thì không. Phi tần chỉ có thể tự mình bày trí trong cung, ngoại trừ các thức ăn Ngự thiện phòng đưa tới thì còn có thể làm thêm vài món ở phòng bếp riêng

để

tự mình đón năm mới.

Trước mặt

hoàng hậu, các

phi tần cho dù là có phẩm cấp cũng sẽ như không có gì địa vị gì đáng kể, trừ phi tự bệ hạ cho phép các nàng theo hoàng hậu vào

tiệc chiêu đãi mệnh phụ, nguyện ý cất nhắc các nàng.

Đáng tiếc Cảnh Nhân đế lại không có suy nghĩ ấy, mấy năm nay phi tần trong cung vẫn luôn cô đơn đón

năm mới.

Vương chiêu nghi viện lý do này rất hợp lòng người, gợi được chút thương tiếc, lại có

mai viên góp thêm danh tài nữ, ngày đông lạnh giá nàng chỉ mặc y phục mỏng manh, nhìn qua thật

thu hút. Hoàng hậu cười như không mà nhìn Vương chiêu nghi, cũng không vạch trần nàng.

Thế giới vốn dĩ chỉ có hai người đã rất hoàn mỹ, lại đột nhiên nhiều thêm một Vương chiêu nghi cùng vài

cung nữ, tâm tình của Cảnh Nhân đế không được vui. Đối với hoàng hậu hắn vẫn luôn có khúc mắc, hôm nay vất vả

lắm mới tạm buông được, Cảnh Nhân đế chỉ muốn cùng hoàng hậu an an tĩnh tĩnh mà ngắm

tuyết thưởng mai, không muốn

có thêm kẻ

thứ ba, đáng tiếc là tư vị yên ả này đã bị Vương chiêu nghi phá vỡ.

Với lời giải thích của Vương chiêu nghi, Cảnh Nhân đế khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ

muốn

rời khỏi

mai viên, trực tiếp đến cung hoàng hậu. Nhưng đang muốn mở miệng thì

hoàng hậu tựa hồ nhìn thấu tâm tư hắn, bèn nói với

Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, thần thϊếp vừa rồi thấy hoa rơi rất

rực rỡ, đột nhiên có hứng muốn

múa kiếm.”

“Nhưng nơi này không có kiếm.” Cảnh Nhân đế động tâm, vẻ mặt hoàn toàn là tiếc nuối.

“Không cần kiếm, nhánh cây

cũng được.” Hoàng hậu cười cười, chọn một nhánh cây chiều dài vừa phải, giữa mai viên, nhẹ nhàng múa.

Mai viên không trống trải như võ trường, nơi nơi đều là gốc mai, chỉ cần sơ ý liền phạm vào thân cây. Mà hoàng hậu múa kiếm giữa mai viên, so với kiếm pháp lúc trước, càng như kiếm và người hoà thành một.

Hoàng hậu và Vương chiêu nghi đều chỉ mặc bạch y, một người y phục đơn bạc nhìn rất động lòng, một người lại là y phục tôn lên vóc dáng cao ngất.

Chỉ thấy rừng mai ửng hồng bị một bóng trắng xuyên qua, nhánh cây tựa trường kiếm uy vũ sinh phong, trường kiếm so vào còn kém đi khí chất. Kiếm khí đảo qua, bông tuyết bay lượn, giống như lại có một trận tuyết rơi, khắp cả đất trời thuần trắng một mảnh.

Lúc này đây hoàng hậu không ngăn tuyết rơi lên người Cảnh Nhân đế, tuyết trắng phủ lên áo choàng đen, hạ xuống một màn băng sương. Tóc của Cảnh Nhân đế liền bị nhuộm bạc, bay tán loạn cùng tuyết, có một loại cô tịch mỹ lệ.

Tuyết trắng sẽ cho người ta cảm giác này, giống như giữa thiên địa mênh mang chỉ có một mình cô đơn. Cảnh Nhân đế đúng là người cô đơn, giữa màn tuyết toát ra vẻ bi thương.

Nhưng loại cảm giác này chỉ tồn tại trong chớp mắt, hoàng hậu nhẹ vung nhánh cây, vô số cánh mai hồng liền rơi cùng tuyết, sắc đỏ của hoa bao quanh Cảnh Nhân đế, kiên định mang sắc ấm nhuộm vào bạch sắc, rồi thân ảnh của hoàng hậu cũng xuất hiện kề bên Cảnh Nhân đế, để hắn không còn là một hình bóng cô độc.

Giữa hồng mai cùng tuyết trắng, nhánh cây trong tay hoàng hậu như biến thành ánh trăng, giam Cảnh Nhân đế vào giữa mà bảo hộ, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Dáng người hắn mạnh mẽ cùng tuyết và mai hoà vào làm một giữa trời đông, để Cảnh Nhân đế một thân hắc y trở thành trung tâm, như một bức tranh tiên cảnh sinh động.

Vương chiêu nghi: “…”

Nàng nghe thấy Cảnh Nhân đế đến mai viên liền lập tức cắn răng thay y phục đơn bạc đi ra, lúc này bị lạnh đến run rẩy. Chuyện này nếu lọt vào tầm mắt Cảnh Nhân đế vậy thì cũng đáng để hy sinh. Ai ngờ hoàng hậu chạy đến múa kiếm, bông tuyết bị y múa đến bay đầy trời, đổ thành đống lên đầu nàng, làm nàng lạnh đến mức không nói nổi. Mà Cảnh Nhân đế căn bản cũng không có nhìn nàng, chỉ cùng hoàng hậu mắt đi mày lại!

Kiếm thế của Hoàng hậu chậm dần, bông tuyết cùng mai cũng ngừng rơi, an tĩnh đáp xuống nền tuyết, lúc hoàng hậu lúc thu kiếm còn dùng sức một chút, gió kiếm thổi qua hai gò má của Cảnh Nhân đế, thổi đi mất tuyết cùng hoa trên người hắn.

Gió kiếm này, dĩ nhiên là ấm.

Thấy hoàng hậu tuỳ ý vứt nhánh cây trên đất, Cảnh Nhân đế vừa muốn khen ngợi, chợt nghe thấy Vương chiêu nghi oa oa vỗ tay, giữa không gian yên tĩnh có hơi đột ngột, tựa hồ muốn cố gắng hấp dẫn tầm mắt về phía nàng.

Cảnh Nhân đế đành phải nhìn Vương chiêu nghi, nhíu mày nói: “Vương chiêu nghi hào hứng cũng tốt, nhưng phải chú ý thân thể nhiều hơn. Người đâu, đưa nương nương hồi cung, đến thái y viện thỉnh thái y đến.”

Sao chứ? Vương chiêu nghi không rõ vì sao Cảnh Nhân đế nói như vậy, định vội từ chối, ai ngờ vừa mở miệng thì nước mũi liền rơi đầy đất, vài giọt còn đông thành băng, dính lủng lẳng trên mũi.

Vương chiêu nghi: “…”

Hoàng hậu cao cao tại thượng mà nhìn xuống Vương chiêu nghi một cái, tươi cười rất thản nhiên, sau đó xoay người nói với Cảnh Nhân đế: “Bệ hạ, trời lạnh đất đông, cho dù cảnh sắc có đẹp thế nào cũng không nên nhìn nhiều, chúng ta đi về nghỉ ngơi đi.”

Tầm mắt Cảnh Nhân đế đảo qua nước mũi của Vương chiêu nghi, thầm chấp nhận, gật gật đầu nói: “Hoàng hậu nói cũng đúng, ngươi cũng phải mặc nhiều một chút.”

“Thần thϊếp có nội lực hộ thân

nên không sợ. Ngược lại bệ hạ vẫn nên mặc nhiều y phục hơn, vạn nhất ngã bệnh sẽ là tổn thất của giang sơn xã tắc.”

Hai người vui vẻ cười nói mà rời khỏi mai viên, để lại Vương chiêu nghi nước mũi đông thành băng cùng vài cung nữ ngây ra như phỗng.

“Hắt xì” “Hắt xì” “Hắt xì”!

Vài giây đồng hồ sau, tiếng hắt xì vang vọng trong mai viên, chỉ tiếc Cảnh Nhân đế đã đi xa căn bản nghe không được.