Lúc Ninh Sạn yêu Nhiên lên trên boong tàu, thì Hoàng đã đứng đó được năm phút rồi.
Hoàng chống tay vào thành tàu, nhìn xuống biển xanh diệu vợi. Bóng dáng hắn trải dài trên boong, cô quạnh và lạnh lẽo.
Bàn tay phải nắm vào lớp thành boong, chỉ thấy lớp kim loại dày hơn ba cm bọc nơi đó dần dần tan thành bụi phấn.
- Chết tiệt.
Ninh Sạn yêu Nhiên đứng sóng đôi với hắn, nhìn vào đôi mắt xám đυ.c. Cả hai người cứ thế im lặng chừng mười phút không nói câu nào. Bên dưới, chiếc thuyền nhỏ đã bắt đầu ra khơi.
- Khó chịu?
Ninh Sạn yêu Nhiên mở lời.
- Không hẳn.
- Vì chuyện ban nãy?
Hoàng quay sang nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên.
- Ngươi nên biết, mấy chuyện như thế chỉ là cơm bữa. Ở một nơi như thế này, có thể trông chờ vào luật pháp sao ? Đồ ngốc. Đã sống được ở đây hơn một năm rồi mà còn không rõ địa ngục tầng mười chín là thế nào ư?
- Không hẳn thế. Hoàng lắc đầu: - Chỉ là cảm thấy mình quá ngây thơ....
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn hắn, ánh mắt như thể ngươi giờ mới nhận ra thì đã muộn.
- ...Có thể cô cảm thấy buồn cười, nhưng tôi đang cảm thấy chán ghét chính bản thân mình. Hoàng thở hắt ra một hơi: - ...Tận mắt nhìn những chuyện trái tai gai mắt xảy ra ở bên cạnh mình hàng ngày hàng giờ, và chẳng thể thay đổi được điều gì. Thử hỏi như vậy...còn có nỗi khó chịu nào bằng?
- Nơi này vốn dĩ đã là thế. Ngươi còn không chịu hiểu?
- Đúng, cái thế giới này....cái nơi quái quỷ này vốn dĩ đã là thế, song không thể lấy đó làm cớ để tự cho phép mình vô cảm được, đúng không nào?
- Thần kinh.
- Cô chửi hay lắm.
Hoàng vuốt mặt.
- ...Ba tôi, ông ấy mất từ khi tôi còn chập chững biết đi.
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhíu mày. Đây là lần đầu tiên cô nghe Hoàng tâm sự về bản thân mình.
- Ông ấy thật sự rất tốt, một người gần như hoàn hảo. Gần như cả làng Canh tôi ở hồi ấy đều biết tiếng. Ông ấy lấy việc giúp đỡ được người khác làm niềm vui, không nề hà bất cứ điều gì. Thậm chí vì thế mà đôi khi ông hơi lơ là chuyện gia đình, mặc dù mẹ tôi không hài lòng lắm về điều ấy, song ...Ông ấy từ khi còn sống đã luôn là tấm gương cho tôi noi theo.
- Hôm ấy, một đêm mưa giông ...có người trong vùng bị lũ cướp trấn trong rừng Lam, ông ấy đã xung phong đi cứu nạn. Sau đó, người kia thì được cứu, song ba tôi thì không bao giờ có thể trở về được nữa.
Ninh Sạn Yêu Nhiên gật gù:
- Không ngờ ngươi cũng có tuổi thơ dữ dội vậy nha.
Hoàng lắc đầu.
- Không thể phủ nhận, tôi chịu ảnh hưởng từ ba rất nhiều, về những câu chuyện , những truyền kỳ mà bọn trẻ con trong làng hồi ấy lúc nào cũng thuộc lòng, tất cả đều có mặt ông ấy. Từ khi còn bé tí, tôi đã tự nhủ phải lấy ba làm mục tiêu, nhất định không thể làm xấu mặt ba, nhất định phải nỗ lực phấn đấu.
- Trẻ con quá phải không...Hoàng lắc đầu: - ...Cô có thể cười nếu muốn, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn lấy việc noi theo ba mình làm mục tiêu.
-..Thế rồi số phận đưa đẩy tới đây...cứ ngỡ cuộc sống hiện đại với bao lo toan đã đủ ngang trái, vậy mà đây còn thậm tệ hơn nhiều, nơi mà mạng người còn hơn cả cỏ rác. Lúc đầu khi thấy thế, tôi thật sự rất thất vọng. Thế nhưng kỳ diệu thay, tôi ở đây, khác với tôi của ngày trước...
Hoàng đưa tay lên mặt thành tàu, nơi hắn đặt tay lập tức tan thành bột phấn.
- Ở đây, tôi có sức-mạnh.
Đôi mắt của Hoàng bỗng dưng tràn đầy sắc lạnh.
- Khi bỗng dưng có được thứ sức mạnh này, tôi cứ nghĩ như vậy là tốt rồi, tôi đã có vốn liếng để thực hiện mục tiêu của mình. Thậm chí lúc đó tôi còn nghĩ, trở thành quỷ sai thật sự không hề tệ chút nào. Giá mà mình có thể làm quỷ sai sớm hơn! Thế nhưng...
- Thế nhưng đời không như là mơ?
Hoàng dõi theo chiếc thuyền nhỏ chở hai nam hai nữ nọ đang giong buồm ra khơi, im lặng không đáp.
- Cuộc đời căn bản là buồn. Ngươi phải hiểu, có nhiều việc không thể dùng sức của một cá nhân mà có thể thay đổi được. Dù gì thì ngươi cũng đã cố hết sức rồi, không thành công cũng thành nhân, còn gì nuối tiếc sao?
Ninh Sạn Yêu Nhiên nói bâng quơ.
- Hết sức?
Hoàng cười chua chát:
- Được vậy đã tốt. Song tôi không có cái may mắn đó.
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhíu mày. Cô thật sự không hiểu ý hắn.
- Đừng có ngốc như vậy nữa. Ví thử như chuyện ban nãy, đừng nói chẳng liên quan gì đến ngươi, dẫu ngươi có đề nghị với Chúc Tôn Địch, cũng chắc gì hắn đã chịu nghe mi giảng đạo lý, đâu thể 100% ngăn trận thảm sát đó xảy ra?
- ...Bản tay này, đã nhuốm đầy máu tươi.
Hoàng giơ tay phải lên, nắm chặt lại, đoạn lắc đầu:
- Bây giờ tôi mới nhận ra, mình thật sự chỉ là một kẻ đạo đức giả. Trong đầu lúc nào cũng tâm niệm những lời hay ý đẹp, thế nhưng tôi đã làm được gì?
-....Xa là quãng thời gian lấy chém gϊếŧ làm kế sinh nhai khi còn làm Hồng Côn ở thị trấn Một Sừng, gần thì là hung thủ một tay lấy đi mấy trăm mạng người bằng hỏa công trong trận đấu với "Thần Quyền". Bằng chứng vẫn còn đó. Một kẻ như tôi, còn có tư cách đứng ra giảng đạo lý với người khác hay sao?
- Mục tiêu của tôi, ngay từ đầu đã là một trò hề rồi.
Hoàng đặt tay xuống, thần sắc không nhìn ra là vui hay là buồn.
Cũng không biết trôi qua bao nhiêu lâu....
- Ngốc!
Hoàng đột nhiên bị đánh bất ngờ một cái rõ mạnh vào vai, khiến đầu chúi thẳng xuống thành tàu.
- Cô làm gì thế?
Hắn bực tức quay sang gắt.
- Ta nói ngươi là đồ ngốc.
Ninh Sạn Yêu Nhiên tỉnh queo nói.
- Cô..
Hoàng bực tức.
- Ta hỏi ngươi, chỉ một câu thôi, hãy trả lời cho rõ.
Ninh Sạn Yêu Nhiên nói như súng liên thanh:
- Ngươi, có còn muốn tiếp tục con đường đã đi từ trước đến giờ hay là không? Ta mặc kệ con đường đó là gì.
- Cô...
- Nói, có hay là không?
- Có.
Hoàng chỉnh sắc, gật đầu.
- Vậy thì rõ rồi. Chỉ cần biết vậy là được. Còn có tư cách hay không có tư cách? Buồn cười, đó là cách nhìn nhận đánh giá của người đời đối với bản thân ngươi. Ngươi không phải là họ, không sống cuộc đời mình thay họ, vậy thì cần phải quan tâm sao? Rõ là đồ ngốc chứ còn gì nữa.
- Cô...
- Mặc kệ chúng nó, chỉ cần bản thân không thẹn với lòng là được rồi.
Ninh Sạn Yêu Nhiên lắc đầu:
- ..Huống chi đời ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Biết sai mà sửa, đó mới là điều đáng nói. Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã rồi. Quá khứ là quá khứ, mà hiện tại là hiện tại. Đời chỉ sống được một lần, cần gì phải quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình?
-...Ngốc. Cứ cháy hết mình là được rồi, để đến phút cuối đời không phải hối hận. Sống để làm gì? đơn giản là để làm điều mình thích. Nếu đến cả cái dũng khí ấy cũng không có, vậy thì ta khuyên ngươi nhảy xuống biển mà tự sát luôn đi cho rồi.
"Sống để làm gì? đơn giản là để làm điều mình thích."
Hoàng nhìn Ninh Sạn Yêu Nhiên trước mặt, song trong đầu óc lại hình dung ra một bóng hình khác.
Câu nói này, thật là quen.
- Cứ cháy hết mình là được rồi, để đến phút cuối đời không phải hối hận?
- ....Cám ơn cô, Yêu Nhiên.
Hoàng ngây người ra một hồi, sau đó dường như đã nghĩ thông, quay lại vỗ vai Ninh Sạn Yêu Nhiên.
Đoạn hắn bỗng nhiên...lột áo ngoài ra, khiến cô nhất thời hơi đỏ mặt.
Cũng may là hắn còn chưa có cởϊ qυầи!
- Ngươi điên à?
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn Hoàng nửa thân trên trần như nhộng hỏi. Chỉ thấy hắn xăm xăm bước đi, song mới được hai bước thì quay lại, hình như quên cái gì.
- Đúng rồi, nhờ cô cầm hộ cái này.
Hoàng đưa cho Yêu Nhiên một cái hộp nhỏ. Không đợi cô từ chối, hắn đã một phát nhảy ùm xuống biển!
"ÙM"
- Này, đồ điên, ta nói đùa đấy mà?
Ninh Sạn Yêu Nhiên hét to.
- Yên tâm đi, tôi còn yêu đời lắm.
Hoàng ngoi lên mặt nước cười ha ha đáp, đoạn quay đầu bơi thẳng một mạch....thẳng tiến!
Hắn định làm cái gì? Yêu Nhiên cảm thấy mình sắp điên rồi.
Bên dưới chính là biển sâu không đáy nha!
Không biết qua bao lâu, bao lâu....
Ninh Sạn Yêu Nhiên nhìn theo vết bọt nước loang ra nơi Hoàng nhảy xuống cho đến khi hết hẳn, thở dài.
Ánh mắt cô nhất thời dịu lại.
Hoàng rất tiếc là không có mặt ở đây, nếu không ắt hẳn sẽ rất bất ngờ! Ánh mắt này của Ninh Sạn Yêu Nhiên...hắn nếu thấy được thì mới là lần đầu!
Một ánh mắt tràn đầy ôn nhu.