Hộ Hoa Trạng Nguyên

Chương 2: Chưa thấy qua người kiêu ngạo như vậy

Bước ra khỏi khu rừng ven hồ Văn Khê, một ngọn đèn đường chiếu xuống một con đường đi. Nhưng trên con đường chỉ toàn là tiệm uốn tóc, nhà tắm hơi, là “làng chơi” nổi danh cả vùng.

Nhưng điều này không quan trọng.

Quan trọng là...lúc này Tiêu Dương đang không ngừng toát mồ hôi lạnh trên trán.

-Ở đây... rốt cuộc là chỗ nào?

Một khắc bước ra khỏi khu rừng, ánh mắt Tiêu Dương chạm vào đủ loại hình ảnh kỳ lạ, lập tức sợ ngây người, bước chân chết lặng đi về phía trước, trong đầu hỗn loạn. Hết thảy mọi thứ ở đây đều lạ lẫm. Giống như vừa rồi, một chiếc xe thật là kỳ lạ ầm ầm chạy qua, khiến Tiêu Dương bị chấn kinh không nhẹ.

-Hẳn là mình đã chết. Và đây chính là địa ngục?

Tiêu Dương cơ hồ có thể khẳng định, đây tuyệt đối không phải là thế giới mà mình sinh sống trước kia.

Nhưng...điều này cũng không quan trọng.

Quan trọng hơn là...

-Cô nương, tại sao nàng lại kéo bản Trạng Nguyên nhanh như vậy?

Tự đáy lòng Tiêu Dương không khỏi mặc niệm. Mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống. Hơn nữa, quần áo trên người cô gái này ít đến thương cảm. Từng mảng da thịt khiến cho tim gã gà tơ Đại Tống Triều nuôi hai mươi mấy năm không ngừng đập thình thịch.

Đương nhiên, gương mặt Tiêu Dương vẫn rất trấn định.

Chưa rõ tình huống, hắn nhất định phải duy trì sự thanh tĩnh.

-Phòng nào?

Cô gái hỏi. Ánh mắt ngoại trừ thương cảm, còn mang theo một sự khinh thường. Gã đẹp trai này còn là một tên Hai Lúa chính cống. Không, từ thần sắc hiếu kỳ không ngừng nhìn chung quanh của hắn, xem ra còn không bằng Hai Lúa. Không chỉ như thế, khi bước đến dưới ngọn đèn, cô gái mới phát hiện, quần áo của gã đẹp trai này vô cùng kỳ quái. Một thân trường bào màu trắng. Bây giờ còn có thanh niên mặc trường bào sao? Nhưng, điều kỳ lạ chính là, bản thân cô tìm không ra chỗ nào không được tự nhiên trên người hắn, giống như trường bào màu trắng này là được thiết kế riêng cho hắn vậy.

Tiêu Dương tự nhận mình che giấu rất tốt rồi.

-Phòng bên kia?

Tiêu Dương ngơ ngác một chút, ánh mắt quét qua tiệm uốn tóc, khách sạn hai bên đường. Cái này không cần quan sát, tự học thôi.

Hắn là nơi lựa chọn để bán tin tức.

-Tùy thôi.

Tiêu Dương cười khẽ. Hắn không có vấn đề gì.

Ước chừng mười phút sau, vị trí của hai người là trong một khách sạn hai tầng.

....

-Anh...anh gọi gà mà không mang theo CMND?

Cô gái cực kỳ phẫn nộ, ngực phập phồng vì tức. Chẳng lẽ anh không biết mướn phòng phải cần CMND sao? Làm cái nghề này lâu như vậy, lần đầu tiên cô gái phải dùng thân phận của mình để mướn phòng.

Bây giờ cô đang có một loại xúc động muốn đâm đầu vào gối mà chết.

Từ lúc ở dưới lầu cho đến khi lên phòng, Tiêu Dương vẫn không lấy ra CMND.

-Gà trống?

Tiêu Dương giật mình, lập tức cười khẽ:

-Cô nương thật đúng là hiểu lòng người. Ta trắc trở lắm mới đến được chỗ này, đúng thật là đói bụng.

Tiêu Dương cười thầm trong lòng. Tổ chức cung cấp tin tức tình báo này phục vụ đúng là chu đáo. Đã muộn như vậy mà còn cung cấp thức ăn. Chỉ là, nơi này thật kỳ quái. Vì sao không phải “gϊếŧ gà”, “gọi gà” mà là “gà trống”?

-Ta hiểu rồi. Gà trống chính là gà ăn mày. Haha, với trí thông minh của bản Trạng Nguyên, điều này sao làm khó được ta?

-Đói bụng?

Ánh mắt cô gái hiện lên sự khinh thường:

-Cũng không biết anh có ăn no bụng được không?

Tiêu Dương không vui, vươn năm ngón tay:

-Cô nương, trước đây ta đã từng ăn một hơi năm con gà đấy.

-Anh lợi hại như vậy sao?

-Đương nhiên. Này, này, cô nương, tại sao nàng lại cởϊ qυầи áo?

.........

Ánh mắt cô gái hung hăng nhìn chằm chằm vào phía dưới Tiêu Dương. Cô đã thấy đủ loại khách làng chơi, còn chưa thấy qua tên nào giả ngu như vậy. Cô gái vốn đang định cởi y phục bị Tiêu Dương ngăn lại liền ngồi xuống giường. Dù sao cũng là bao nguyên đêm. Anh đẹp trai, anh có quyền.

Tiêu Dương càng thêm khó hiểu. Tại sao sau khi hắn nhảy xuống vách núi, thế giới này liền trở nên khác đi. Mà tiêu chí rõ ràng nhất là, phụ nữ ăn mặc rất ít vải, lại còn cởϊ qυầи áo trước mặt hắn.

Im lặng một chút.

Tiêu Dương đứng lên.

Cô gái rốt cuộc thở phào một hơi. Bà mẹ nó, lão nương chờ muốn sốt ruột rồi.

Mất cả nửa ngày, Tiêu Dương mới tiến thêm được một bước.

Đối với anh chàng đẹp trai này, cô đã sớm tuyệt vọng từ đáy lòng. Nhưng vẫn ôm hy vọng kỳ tích sẽ phát sinh.

-Cô nương, tại sao gà ăn mày còn chưa lên?

......

Cô gái đứng phắt dậy. Cô thật sự không chịu nổi gã thanh niên tối ngày giả ngây giả dại như vậy nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

-Bao nguyên đêm chính là phục vụ trọn gói. Tôi sẽ thổi kèn trước cho anh.

-Thổi tiêu?

Tiêu Dương vui vẻ, lập tức có cảm giác thân thiết:

-Nàng cũng biết thổi tiêu sao?

Tiêu Dương cảm thấy rất vui. Đây chính là từ ngữ quen thuộc nhất mà hắn nghe được ở đây.

Cô gái mở to hai mắt. Cô rất ngạc nhiên tại sao Tiêu Dương lại dùng từ “cũng” để hình dung. Nửa ngày sau, cô mới trả lời:

-Trong nhóm của tôi, ai mà không biết thổi kèn chứ?

-Cô nương quả nhiên là học rộng tài cao. Tại hạ nhất thời ngứa nghề, muốn cùng cô nương luận bàn một phen.

-Anh...anh...muốn cùng tôi...luận bàn...thổi kèn?

Cô gái nhảy dựng lên, sởn cả gai ốc. Khó trách sau khi hắn bước vào, cũng không hề có động tác gì. Chẳng lẽ hắn là xăng pha nhớt? Bờ môi cô gái run rẩy:

-Anh cũng muốn thổi kèn?

-Đương nhiên, ta họ Tiêu, thổi tiêu là kỹ nghệ của ta. Ta đắm chìm trong đó nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có chút thành tựu.

Tiêu Dương khiêm tốn khoát tay.

Cô gái nhịn không được lui về sau một bước, trong đầu hiện lên một hình ảnh. Gã đẹp trai trước mắt mang theo một cái bịt tai hình con thỏ, quỳ trên mặt đất, nhưng phía trước là một người đàn ông cường tráng đang cười ha hả...

Quá kinh khủng.

Tiêu Dương vẫn còn chưa phát hiện được sự khác thường của cô gái:

-A, đúng rồi, cô nương, nàng quen dùng tiêu năm ngón hay là tiêu bảy ngón?

-Tôi dùng hết mười ngón.

Thanh âm cô gái có chút run rẩy.

Tiêu Dương khẽ giật mình, nhịn không được giơ ngón cái lên:

-Quả nhiên lợi hại.

-Như vậy đi, cô nương, chúng ta luận bàn một chút nhé. Nàng trước đi.

Mặc dù cô gái có chút sởn gai ốc, nhưng vì 500 đồng đêm nay, cô vẫn bằng bất cứ giá nào, lập tức nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Dương, thò tay qua.

-A.

Phanh.

Nương theo một tiếng kêu sợ hãi của Tiêu Dương, cửa phòng bị người ta một cước đá văng. Một số thân ảnh mặc đồng phục mãnh liệt xông vào.

-Không được nhúc nhích. Chúng tôi là cảnh sát.

Tiêu Dương sửng sờ:

-Cảnh sát?

-A!

Cô gái bên dưới sợ đến mức ôm đầu, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, toàn thân run rẩy, không nghĩ đến tối nay lại xui xẻo như vậy, đυ.ng phải đội càn quét tệ nạn.

-Chúng tôi là cảnh sát của tổ chống tệ nạn khu Dương Phổ, bây giờ đang hoài nghi các người tiến hành hoạt động không hợp pháp, sẽ tiến hành bắt giữ các người.

Một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát trầm giọng nói, ánh mắt mang theo vài phần xem thường nhìn Tiêu Dương. Nhìn tư thế của hai người này, còn dùng từ hoài nghi làm gì nữa. Nhưng tiểu tử cậu đúng là xui. Những gian phòng khác khi xông vào, người ta cũng đã xong chuyện. Còn cậu thì vẫn còn đang dạo đầu sao?

-Tảo hoàng (Càn quét tệ nạn)?

Đám cảnh sát đột nhiên xông vào khiến cho đầu óc Tiêu Dương càng thêm hỗn loạn. Đột nhiên một luồng ánh sáng xẹt qua trong đầu. Người nơi này nói “gọi gà” thành “gà trống”. “Tảo hoàng”, chẳng lẽ là quét rác? Quét sạch đất vàng? Chậc chậc, không sai, chắc chắn là đúng rồi.

Tiêu Dương mỉm cười, khoát tay nói:

-Các người hãy tranh thủ thời gian quét đi. Sau khi quét xong, đến phòng bếp thông báo một tiếng, bảo bọn họ nhanh lên, ta vẫn đang chờ “gà trống”. Haha...

-Haha...

Giống như có một cơn gió lạnh thổi qua, đám cảnh sát có mặt không tự chủ được toàn thân lạnh run, ánh mắt rơi xuống người Tiêu Dương, trợn tròn mắt.

Bọn họ truy quét tệ nạn xã hội, nhiều lần hành động, chưa từng gặp phải một vị khách làng chơi nào dám trước mặt bọn họ nói ra hai chữ “gọi gà”. Tiểu tử này không chỉ nói hai chữ đó, mà còn bảo bọn họ ra ngoài nhanh chút. Hắn...hắn còn muốn tiếp tục “gọi gà” sao?

Nhìn thấy người hung hăng càn quấy rồi, nhưng chưa từng thấy người kiêu ngạo như vậy