Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 37: Đệ tam thập thất thoại điên, quái bệnh cùng ni cô điên

Chờ tiểu nhị đi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

“Xem ra lúc này tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến ba tên ác bá kia nha.” Triển Chiêu vuốt cằm suy nghĩ một chút, “Trước tiên tìm bọn họ nói chuyện một chút tốt hơn.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường rót chén trà cho mình, “Nghe một chút đã cảm thấy đám người kia không ra gì, Miêu nhi, tối nay chúng ta đùa bỡn bọn họ đi.”

Triển Chiêu nheo mắt lại nhìn Bạch Ngọc Đường, “Làm sao? Lại có chủ ý xấu rồi?”

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, cười mà không nói.

“Trước đây.” Triển Chiêu bảo, “Chúng ta đi tìm được vị Lưu tiểu thư này trước, hỏi thử nàng vụ án diệt môn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

...

Công Tôn cùng Bàng Thống lặng lẽ chạy vào bên trong nha môn Dĩnh Xương phủ, mỗi phòng ốc trong hậu viện đều cũ nát vô cùng, bên cạnh mấy gian cửa sổ đều bị hỏng, hiển nhiên là đã lâu không có người nào ở, duy chỉ có gian cửa sổ ở giữa còn lành lặn, chính là đang đóng chặt.

Bàng Thống cùng Công Tôn, hạ xuống trên nóc phòng của gian phòng đó, giơ tay lên nhẹ nhàng lật một phiến ngói, nhìn xuống. Chỉ thấy trên giường có một người dựa vào, sắc mặt tái nhợt đôi môi khô nứt, thấy thế nào đều là người bệnh tình nguy kịch, cầm bút trên tay, đang phê duyệt quyển tông.

Công Tôn khẽ cau mày, người này đoán chừng chính là Châu Lam rồi, nhìn bộ dáng của hắn, trên mặt thế nhưng đã có vẻ xám tàn, tiếp tục như vậy, ai, không quá nửa năm a. Lúc này, có người gõ cửa, một hạ nhân bưng một chén canh thuốc đi vào, bảo, “Đại nhân, uống thuốc đi.”

Châu Lam cau mày liếc mắt nhìn, bảo, “Lại uống thuốc, uống mãi cũng không thấy khỏe.”

Công Tôn vừa nghe mùi vị của bát thuốc đó, chân mày nhíu sâu hơn, trong dược liệu này phần lớn đều là chút đồ bổ, căn bản không có cách nào chữa bệnh, nhưng lại có thể kéo dài tánh mạng, đây là treo Châu Lam không để cho hắn chết.

Để cho người đi, Bàng Thống phiến ngói lại, hỏi Công Tôn, “Như thế nào? Chúng ta đi vào sao?”

Công Tôn gật đầu, Bàng Thống vừa kéo hắn, từ phía sau nhảy xuống, giơ tay lên nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, mang theo Công Tôn chui vào trong phòng.

“Ách, các ngươi...” Châu Lam thấy hai người đột nhiên tiến vào cả kinh nhảy dựng lên, tay buông lỏng, chén thuốc rơi xuống, Bàng Thống tiến lên một bước, một tay tiếp được chén thuốc rơi xuống, sau đó giơ tay lên, thật nhanh điểm á huyệt của Châu Lam, Công Tôn trở tay đóng cửa sổ lại, đi tới bên giường Châu Lam.

Châu Lam trợn to hai mắt nhìn chằm chằm Bàng Thống cùng Công Tôn đi tới, thấy hai người đều tướng mạo bất phàm, ăn mặc cũng rất danh giá, không giống như là tặc nhân gì, cũng là thoáng yên tâm chút, không hiểu ngửa mặt nhìn mọi người, nghĩ tới bọn họ tìm bản thân làm gì.

Công Tôn lấy ra một tờ danh thϊếp của Khai Phong phủ để cho hắn nhìn thử, Châu Lam trợn to hai mắt, Công Tôn bảo, “Châu đại nhân không cần khẩn trương, chúng ta là người của Khai Phong phủ, tại hạ Công Tôn Sách, là vì điều tra một ít vụ án mới đến Dĩnh Xương phủ, nghe nói đại nhân vì ác bá gây khó nhiễm quái bệnh, cho nên mới đến xem thử.

Châu Lam vội vàng gật đầu liên tục, vành mắt đều đỏ, kỳ thực hắn đã nhiều lần muốn viết thư cho Bao đại nhân ở Khai Phong phủ, thậm chí phái người đi báo, nhưng cũng bị người ta ngăn cản. Hắn là một văn nhân, bốn phía nha môn này cũng đã bị Tam Bá kia vây khốn, thật sự là không có cách nào đi ra ngoài, bản thân vừa bệnh nặng triền thân, thật là gọi trời trời không ứng gọi đất không linh, không ngờ người của Khai Phong phủ đến thật rồi, Châu Lam tỏ ý hai người giải á huyệt cho mình, hắn có rất nhiều lời phải nói.

Công Tôn gật đầu một cái với Bàng Thống, Bàng Thống giơ tay lên, giải khai huyệt đạo Châu Lam.

“A...” Châu Lam thở hổn hển mấy hơi, liền nói, “Công Tôn Tiên Sinh, học sinh ta oan nha, ta thật muốn đi Khai Phong phủ tìm Bao đại nhân, nhưng bất đắc dĩ bị vây khốn ở trong Dĩnh Xương phủ, không ra được a, chỉ đành phải mặc cho đám lưu manh đó làm xằng làm bậy ở đây a.

Công Tôn gật đầu, bảo, “Ta xem bệnh tình Châu đại nhân không nhẹ, có thể để ta bắt mạch cho ngươi hay không.”

“Được được.” Châu Lam vội vàng đưa cánh tay khô gầy ra, Công Tôn ngồi vào bên giường, đưa tay bắt mạch cho hắn. Một lát sau, hắn buông tay xuống Châu Lam, bảo, “Quả nhiên là bệnh dịch a.”

“Cái gì?” Châu Lam giật mình nhìn Công Tôn, Bàng Thống cũng cau mày, nói như vậy, cái gọi là lời nguyền của tà phật, thật ra chính là bệnh dịch sao?

Công Tôn hỏi Châu Lam, “Châu đại nhân có thường xuyên nhức đầu, toàn thân không còn chút sức lực nào, hơi suy nghĩ một chút sẽ thấy mơ màng buồn ngủ, hơn nữa vô cùng phiền não, luôn cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi hay không.”

“Đúng! Đúng!” Châu Lam gật đầu, Bàng Thống thấy bộ dáng hắn khô gầy, có chút không hiểu hỏi Công Tôn, “Đây là chứng bệnh gì?”

“Là bệnh mệt lả, là bởi vì độc trùng tiến vào trong máu tạo thành.” Công Tôn thở dài, bảo, “Đây là một loại bệnh dịch lưu hành thời cổ, sau đó dần dần cũng chưa phát sinh lại. Những thứ độc trùng kia sống ở Tây Vực, sẽ xâm nhập vào bên trong máu người, từ từ tiêu hao tinh khí người, khiến cho người đó cực độ mệt mỏi. Quá độ mệt mỏi sẽ rất dễ dàng tạo thành chuyện ngoài ý muốn, có vài người thậm chí vô bệnh vô tai, trực tiếp liền ngủ chết, về phần ngã ngựa, hộc máu, nhiễm bệnh, cái gì cũng có... Cho nên xem ra tịnh không giống như là lúc trúng độc mọi người chết cùng kiểu, giống như là bị nguyền rủa, người của cả vùng đất đều chết một cách ly kỳ.” Công Tôn giải thích.

“A... Vậy, vậy phụ mẫu thê nhi ta, còn có những hạ nhân phủ nha chết đi vì tai nạn ngoài ý muốn... Đều là bởi vì trúng độc?” Châu Lam kinh hãi thất sắc, “Là bọn họ? Bọn họ lại ngoan độc như thế a!”

Công Tôn cau mày lắc đầu, “Thuốc của loại bệnh mệt lả này kỳ thực chính là một loại độc trùng, đặt ở trong thức ăn hoặc là trong nước là có thể khiến người trúng độc, lan tràn ra tương đối nhanh, nếu như những thuốc này ngộ nhập giếng nước hoặc là con sông, vậy cũng liền hỏng bét.”

“Đây chẳng phải là dân chúng khắp thành đều có nguy hiểm tính mạng?” Bàng Thống cũng cau mày, “Há nào... Tất cả con sông hồ giếng nước đều thông nhau, chẳng phải là có một ngày Đại Tống ta cũng phải mất nước!”

Công Tôn cau mày, “Loại độc chất này đã thất truyền nhiều năm, chỉ còn tồn lưu ở vùng Tây Vực, có thể thấy được chuyện lần này nhất định không đơn giản, dã tâm lang sói lộ ra rất rõ a!”

“Vậy ngươi có thể trị được không?” Bàng Thống hỏi Công Tôn.

Công Tôn gật đầu, “Tất nhiên là có thể!”

Bàng Thống vừa mừng vừa sợ, đưa tay kéo Công Tôn qua, một thanh kéo vào lòng, “Tiên sinh thật là thần nhân!”

Công Tôn bị ôm vào ngực, thẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, Bàng Thống này không hổ là tên vũ phu, thật thô lỗ! Nhưng khi Bàng Thống buông hắn ra, Công Tôn lại thấy trong mắt của hắn một tia ranh mãnh, tức giận, “Người này thật là... vô sỉ!”

Sau đó, Công Tôn cùng Bàng Thống lặng lẽ rời nha môn Tri phủ, Bàng Thống tiêu tiền mướn một gian dược lư, sống cùng Công Tôn ở trong dược lư, nghiên chế phương thuốc trị liệu bệnh mệt lả. Hai người dùng cây gậy trúc khiêu hai khối vải xanh trắng trên nóc nhà, vải bay phấp phới theo chiều gió thổi, chờ lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm bọn họ nhìn thấy, cũng biết bọn họ ở trong dược lư này.

...

Lại nói Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm Lưu Ngọc, căn cứ tiểu nhị tửu lâu cung cấp đầu mối, Lưu Ngọc ở trong một gian miếu nhỏ ngoài thành đông, trong miếu kia có mấy lão ni cô, người ta thấy nàng đáng thương cho nên liền thu nàng lưu lại, bình thường trồng trọt cái gì đó.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một đường đi về phía đông, Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, cau mày nói, “Miêu nhi, cũng chính vì Bao đại nhân trước nay chưa đi ngang qua Dĩnh Xương phủ này, nếu không đã sớm phái người để ý tới rồi!”

Triển Chiêu tự nhiên hiểu Bạch Ngọc Đường đang nói cái gì, Dĩnh Xương phủ này cũng không biết là thế nào, đặc biệt náo nhiệt, nhưng náo nhiệt cũng không phải là đang lúc mua bán, mà là khắp nơi sòng bạc cùng kỹ viện, còn có hiệu cầm đồ tửu lâu, cả con đường đều là hành khất, dừng trong nước đều là thuyền hoa, nhất phái oanh ca yến vũ, cả thành đều tối tăm rối loạn.

“Ai.” Triển Chiêu cũng lắc đầu, “Dĩnh Xương phủ này còn có người nghiêm chỉnh sống qua ngày không đó, làm sao làm thành như vậy.”

Khi đang nói chuyện, hai người đã ra khỏi đường phố náo nhiệt, đi tới trước một tiểu rừng trúc ngoại ô hướng đông, Bạch Ngọc Đường chỉ một ngôi miếu nhỏ nơi xa trên núi, “Miêu nhi, chính là cái miếu ni cô kia đi?”

“Ân, hẳn là nó.” Triển Chiêu gật đầu, hai người tăng nhanh cước bộ, hướng lên trên núi, dọc đường, đường núi khó đi, đường nhỏ là đá vụn bản phô, lồi lõm không bằng phẳng, hai bên đều là đất bùn, Triển Chiêu lưu thần nhìn giày cùng vạt dưới xiêm y trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường, đừng làm bẩn.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu bước đi liền nhìn đất, cũng có chút khó hiểu, cúi đầu theo tầm mắt của hắn nhìn sang, chỉ thấy Triển Chiêu nhìn vạt áo của mình, dở khóc dở cười, giơ tay lên quơ quơ trước mắt Triển Chiêu, “Mèo ngốc, nhìn chỗ đó làm gì?”

Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Ngươi nhất định sẽ không tự giặt y phục, đến lúc bị bẩn, chắc chắn sẽ ném bỏ, vậy xiêm y quá thảm.”

“Nói lung tung gì đấy!” Bạch Ngọc Đường trừng hắn, “Xiêm y của ta đều là đại tẩu chọn cho, ta dám ném sao, nàng còn không hủy ta!”

“Vậy cũng phải.” Triển Chiêu trong lòng thăng bằng chút, cố ý nhấc chân đạp tảng đá “Bẹp” một tiếng, nước đen văng lên, dính vào phía trên vạt dưới y phục trắng như tuyết của Bạch Ngọc Đường, lấm lem lốm đốm.

“Ngươi, mèo điên, ta trêu ngươi chọc ngươi sao!” Bạch Ngọc Đường mắng lại.

Triển Chiêu đắc ý, “Ngươi lần này tới liền mang theo hai bộ y phục, cái này bẩn rồi thì ngươi phải giặt y phục... Ta còn chưa từng thấy ngươi giặt y phục nha, nhất định thú vị.”

“Mèo chết, ngươi cũng tốt không được!” Bạch Ngọc Đường cũng bay lên một cước, đạp phiến đá, nước bùn văng lên, xiêm y Triển Chiêu cũng mang theo một hàng điểm đen...

“Đồ chuột chết!” Triển Chiêu cũng giận, hai người bắt đầu đạp phiến đá cho nhau, vừa đi về phía trước vừa né tránh, dọc theo đường đi lên núi cãi nhau ầm ĩ.

Lúc sắp đến đỉnh núi, Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường một cái, tỏ ý hắn nhìn nơi xa.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn sang, chỉ thấy trên khối đất bằng cách đó không xa khai một vùng đất ruộng, có hai người đang trồng cải, một là một lão ni cô thân áo choàng màu vàng nhạt, mang theo mũ tăng. Một người khác, là một cô nương mặc xiêm y đen mộc mạc, trên mặt dơ bẩn, tóc rối loạn, đang cuốc đất.

Bạch Ngọc Đường dùng cánh tay đẩy Triển Chiêu, “Đoán chừng chính là nha đầu kia đi?”

Triển Chiêu cũng nhìn nhìn, cảm thấy đúng là rất giống với tiểu nhị tửu lâu hình dung, hai người nhìn nhau, đi tới bên ruộng, Triển Chiêu nhẹ kêu một tiếng, “Lưu Ngọc!”

Cô nương kia sửng sốt, xoay mặt giật mình nhìn hai người, cái nhìn này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, nha đầu này mâu chính thần thanh, tuyệt đối không điên!

Nha đầu nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu một cái sau đó, tịnh không nói lời nào, chẳng qua là cúi đầu tiếp tục cuốc đất. Lão ni cô kia đi tới, bảo, “Hai vị thí chủ, nơi này là phật môn thanh tịnh, hơn nữa không quá tiện để nam thí chủ đi lên.”

Triển Chiêu cười cười, bảo, “Sư thái xưng hô như thế nào?”

“Bần ni pháp danh Diệu Am.” Lão ni cô đối Triển Chiêu thi lễ, bảo, “Hai vị thí chủ, mời trở về đi.”

Bạch Ngọc Đường sợ nhất thấy ni cô, không phải mọi người đều nói sao, vừa thấy ni cô đánh cuộc phải thua, bản thân gần đây vốn là xui, hai ngày trước còn thiếu chút bị vàng đè chết, liền nói, “Chúng ta không tìm ni cô, chúng ta tìm Lưu Ngọc.”

Triển Chiêu lườm hắn — ngươi nói năng thế nào vậy?

Bạch Ngọc Đường cau mày — Miêu nhi, ít cùng ni cô lôi kéo làm quen, cẩn thận xui xẻo.

Triển Chiêu lắc lắc đầu, không nhìn hắn, đối Diệu Âm ni cô bảo: “Vị sư thái này, chúng ta có việc muốn tìm Lưu Ngọc nói chuyện một chút.”

“Ách...” Lão ni cô quay đầu lại có chút khó xử, đối nha đầu kia nói, “Tiểu Ngọc, hai vị thí chủ này nói tìm ngươi có chuyện.”

Lưu Ngọc giương mắt nhìn nhìn hai người, chậm rãi đi tới, lão ni cô trở về tiếp tục trồng cải.

“Lưu Ngọc...” Triển Chiêu mới vừa kêu nàng một tiếng, lại thấy Lưu Ngọc đột nhiên cười ha ha, giơ tay lên, một thanh vung mạnh cây cuốc trong tay.

Bên trên cuốc đều là bùn đen, một thanh này, phần lớn đều văng lên trên người Bạch Ngọc Đường bên cạnh, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng né sang bên cạnh, nhưng vẫn là dính trúng mấy chỗ, gấp đến độ trừng Triển Chiêu — “Mèo chết! Vận rủi đến rồi kìa!”

“Ai nha, Tiểu Ngọc, mau để cuốc xuống!” Lão ni cô phía sau gấp rút khoát tay với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Hai vị, chạy mau đi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, chỉ thấy Lưu Ngọc đang cầm cuốc liền đuổi theo hai người đập phá. Hai người kinh hãi, vội vàng trốn tránh, hai người mặc dù công phu cao cường, nhưng Lưu Ngọc này là một nha đầu không biết võ công thân thế thê lương, cũng không thể động thủ đả thương nàng đi. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ, tránh tới tránh lui, văng khắp người đầy nước bùn, cuối cùng để cho Lưu Ngọc đuổi chạy khắp nơi, Bạch Ngọc Đường này hận a, nghiến răng trừng Triển Chiêu, “Mèo chết, cái này chết được rồi, bị một nha đầu điên đuổi chạy khắp núi!”

Triển Chiêu cũng nhụt chí, thầm nói nha đầu này sao lợi hại như thế...