Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 27: Đệ nhị thập thất thoại án, Công Tôn phá án thần tốc

Công Tôn thỏa mãn bị Bàng Thống kéo lại gần trong phòng nghiệm thi, trở tay đóng cửa lại, Bàng Thống lướt qua thấy trên giường bên cạnh còn có một cổ thi thể, là một trung niên nam nhân.

Bàng Thống khẽ cau mày, nghĩ đến cũng phải, Công Tôn đang êm đẹp không ở Khai Phong phủ lại chạy đến Xu Mật Viện làm gì, nguyên lai là tới nghiệm thi.

Bàng Thống nghĩ lại, mới vừa rồi phản ứng của đám người Đăng Kiệt, còn có mấy ngỗ tác đứng chờ không duyên không cớ, trong lòng hiểu ra, xem ra mình là trùng hợp giúp đỡ cho Công Tôn.

Sau khi đặt thi thể xuống, Công Tôn nhìn nhìn người lính bị áp trên mặt đất, quan sát thần sắc của hắn một chút, trong lòng khẽ động, người này xem ra mâu chính thần thanh, không giống như loại người gian * da^ʍ tà nịnh Bàng Thống vừa nói.

Công Tôn cúi đầu nhìn thi thể, hỏi, “Vụ án gì vậy?”

Bàng Thống liếc mắt nhìn phó tướng Long Nham bên cạnh, tỏ ý bảo hắn nói. Long Nham đi theo Bàng Thống nhiều năm, cũng không biết hắn cùng Công Tôn là quen biết nhau như thế nào, liền nói với Công Tôn, “Binh lính này tên Nam Cung Minh, là một trong những thị vệ thủ hạ của Tham tướng Vương Khôi. Bàng soái hai ngày trước cử hành một cuộc tỷ thí võ nghệ và binh pháp giữa các quân sĩ, người này thành tích xuất chúng, tổng hợp cuộc thi đạt được đệ nhất. Bàng soái đối với hắn thưởng thức, đem hắn mang theo bên người, bất quá sáng nay phát hiện hắn ở trong phòng một nha hoàn của Bàng phủ, nha hoàn kia bị hắn tiền da^ʍ hậu sát, thượng cấp của hắn Vương Khôi có thể làm chứng.” Nói, kêu Vương Khôi chờ bên cạnh một tiếng, “Vương Tham tướng, ngươi nói đi.”

Vương Khôi đi lên mấy bước, bảo, “Ách... Bàng soái, là mạt tướng chỉ huy không nghiêm, mới có thể để trong quân của Bàng soái xuất hiện loại bại hoại này... Kính xin bàng soái trị tội của mạt tướng.”

Bàng Thống khẽ cau mày nhìn hắn, bảo, “Là để cho ngươi nói tội của hắn ai bảo ngươi nói những thứ này, tội của ngươi đợt lát nữa ta tự nhiên sẽ trị, không cần phải gấp gáp tự mình đòi.”

Công Tôn nghe Bàng Thống nói xong thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tên Vương Khôi này nhìn ra được người rất khôn khéo, vốn là lúc thấy hắn đáp lời còn thuận tiện nịnh hót, Công Tôn đang khó chịu, không ngờ Bàng Thống thế nhưng không lưu lại một chút tình cảm nào cho hắn, cũng không biết tại sao, Công Tôn cảm thấy có chút vui vẻ. Nụ cười dần dần thấu đến đáy mắt, Công Tôn giương mắt, chỉ thấy Bàng Thống đang nhìn mình, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, thu hồi tầm mắt cúi đầu, Công Tôn nhìn vết thương trên người nữ thi. Chỉ thấy cô gái này đại khái hơn hai mươi tuổi, dung mạo rất xinh xắn, mi thanh mục tú. Bây giờ sắc mặt tái nhợt, đôi môi phát xanh, trên cổ có năm dấu tay rõ ràng, có thể thấy được là bị người bóp chết, y phục trên người bị xé rách, hạ * thân có máu, xem ra đích xác là bị người gian * ô qua. Công Tôn chỉ liếc mắt nhìn thi thể liền cau mày, hỏi Vương Khôi kia, “Vụ án?”

“Nga... Ta sáng nay thức dậy gọi Nam Cung Minh đi luyện tập, nhưng qua phòng của hắn nhìn, chỉ thấy trên đất có bình rượu, người lại không ở, ta liền tìm mấy thị vệ cùng nhau tìm khắp nơi, sau đó tìm được tại hậu viện, chỉ thấy hắn đang ở trong phòng Tiểu Yến, tay đặt ở trên cổ Tiểu Yến, chúng ta qua nhìn, Tiểu Yến đã bị hắn bóp chết rồi.” Vương Khôi đàng hoàng trả lời.

Công Tôn gật đầu, khẽ mỉm cười, hỏi mấy thị vệ kia, “Các ngươi cũng nhìn thấy?”

Mấy thị vệ giương mắt nhìn nhau, đều gật đầu.

Công Tôn lại hỏi, “Các ngươi biết nha đầu này không?”

Mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu, “Chúng ta đến Bàng phủ không lâu, nha đầu trong phủ rất nhiều... Đều không nhận ra.”

Công Tôn khiêu mi gật đầu, cười thấp giọng nói, “Vương Tham tướng trí nhớ thật tốt, cũng biết nha đầu này tên Tiểu Yến.”

Công Tôn nói xong, chân mày Bàng Thống hơi nhíu lại, phó tướng Long Nham bên cạnh liếc Vương Khôi một cái, chỉ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, phó tướng cau mày.

Công Tôn lại nhìn nhìn Nam Cung Minh kia, nói với mấy thị vệ áp hắn, “Buông tay hắn ra, ta muốn nhìn thử.”

Mấy thị vệ liếc mắt nhìn Bàng Thống ở một bên, Bàng Thống gật đầu, tỏ ý mấy người làm theo. Mấy thị vệ đem hai tay Nam Cung Minh cỡi ra, nhưng vẫn còn áp bờ vai của hắn.

Công Tôn khẽ ngồi xổm xuống giơ tay, bảo với Nam Cung Minh, “Cho ta nhìn thử hai tay của ngươi.”

Nam Cung Minh ngẩng

đầu lên nhìn Công Tôn, có chút giật mình, nhưng vẫn làm theo, đem hai tay đưa ra ngoài.

Công Tôn đưa tay nâng hai tay hắn nhìn móng tay, chỉ thấy mặc dù bởi vì quanh năm chinh chiến mười ngón tay thô tháo, nhưng móng tay tu bổ chỉnh tề sạch sẽ.

Bàng Thống đứng ở một bên, chỉ thấy một đôi tay tiêm gầy trắng mịn của Công Tôn, nâng một đôi tay thô tháo lại to lớn của Nam Cung Minh cẩn thận nhìn ngắm, mà trên mặt Nam Cung Minh, không rõ sao có chút hồng.

Bàng Thống cau mày, đưa tay lôi Công Tôn lại, hỏi, “Ngươi không phải ngỗ tác sao? Không nhìn thi thể, tay có cái gì hay mà nhìn?”

Công Tôn bị Bàng Thống kéo lên, giương mắt nhìn hắn, hai bên nhìn nhau, Công Tôn đẩy tay hắn ra, đưa tay vỗ vỗ cánh tay mới vừa bị hắn nắm, chỉ thấy sắc mặt Bàng Thống lại thay đổi.

“Người không phải do hắn gϊếŧ.” Công Tôn bảo.

Bàng Thống sửng sốt, “Nhanh như vậy là đã có thể nhìn ra?”

Công Tôn xoay mặt nhìn hắn có chút tinh quái, bảo, “Ngươi không phải nói sao, tra án ngươi tin được vào người của Khai Phong phủ?”

Bàng Thống há miệng không nói ra lời, hỏi Công Tôn, “Lý do thì sao?”

Công Tôn chỉ chỉ đốm bang trên thân thi thể, bảo, “Người là đại khái khi ngày còn chưa sáng đã chết, cũng không phải là sáng hôm nay.”

Nói xong, lại cho Bàng Thống nhìn vết thương bị bóp trên cổ thi thể, “Thống lĩnh kia mới vừa nói hắn nhìn thấy tay Nam Cung Minh đặt tại trên cổ thi thể, nếu quả thật là do hắn bóp chết, trong móng tay hắn tất nhiên có huyết nhục... Hơn nữa loại vết thương này là bởi vì móng tay dài tạo thành, móng tay hắn chỉnh tề cũng sạch sẽ, cũng không phải do hắn gϊếŧ, hắn đoán chừng là đi qua do thám thử mạch cổ của nàng mà thôi.”

Nam Cung Minh cúi đầu, im lặng không nói lời nào.

Bàng Thống nhíu mày, xoay mặt nhìn Vương Khôi, bảo, “Vươn tay ra cho ta xem thử.”

Vương Khôi sắc mặt tái nhợt, “Ách... Bàng soái...”

Không đợi Bàng Thống mở miệng, Long Nham bên cạnh liền một thanh bắt được tay Vương Khôi, giữa tiếng kêu gào thê thảm của hắn đưa tay vặn ra phía trước, cho Công Tôn nhìn.

Công Tôn cúi đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy giữa móng tay có một ít tang vật, dùng một cây thăm bằng trúc nhẹ nhàng khiêu ra một ít, đặt phía trên lụa trắng, vẹt ra, chỉ thấy có một ít da thịt vụn màu đỏ. Công Tôn khiêu khiêu mi, “Chính là hắn.”

“Ai...” Vương Khôi còn chưa kịp nói ra cái gì, liền bị Long Nham một thanh áp trên mặt đất, cười lạnh, “Vừa ăn cắp, vừa la làng, lá gan ngươi thật lớn!”

“Bàng soái tha mạng a... Bàng soái, không thể chỉ dựa vào lời từ một phía!” Nói còn chưa dứt lời, liền nghe Bàng Thống cười lạnh một tiếng, hỏi Nam Cung Minh còn quỳ một bên, “Đến tột cùng chuyện gì xảy ra?”

Nam Cung Minh chần chờ một chút, nhưng vẫn là không nói chuyện.

Bàng Thống có chút nghi ngờ cau mày, bên cạnh có mấy tiểu tướng sĩ nhìn không được, liền ỷ vào lá gan nói với Bàng Thống, “Nguyên soái... Ta biết, Nam Cung đại ca trước kia lúc đánh giặc từng thụ thương, là vương Tham tướng cứu tánh mạng của hắn.”

Bàng Thống gật đầu, cuối cùng là hiểu, hỏi Nam Cung Minh, “Đầu đuôi mọi chuyện nói một lần, ngươi nói ra ta lưu hắn toàn thây, không nói ta lóc xương sống hắn!”

Nam Cung Minh sửng sốt, khe khẽ thở dài, mở miệng nói, “Tối hôm qua... Vương Tham tướng hơn nửa đêm tới phòng ta uống rượu, ta chỉ thấy hắn tựa hồ có vẻ phiền muộn, nên cùng hắn uống, nhưng sau đó ta không biết làm sao liền ngủ thϊếp đi, chờ lúc tỉnh lại, phát hiện đang ở trong một gian phòng xa lạ, một nha hoàn nằm bên cạnh, nàng đã chết, ta mới vừa qua tham mạch nàng, Vương Tham tướng liền mang theo người đến.

Bàng Thống gật đầu, nhìn Vương Khôi, “Ngươi nói.”

“Ta... Ta khai báo, khai báo.” Vương Khôi vẻ mặt đưa đám trả lời, “Ngày đó, sau khi chúng ta đi theo Bàng soái trở về phủ, không phải được Bàng Thái sư khoản đãi sao, ta uống hơi nhiều, lúc ấy đi ra sân phía ngoài nôn. Tiểu Yến nhìn thấy, liền hầu hạ ta trở về phòng nghỉ ngơi, ta thấy nàng cũng rất chủ động, liền nhất thời quỷ mê tâm khiếu mượn rượu giả điên, cùng nàng ngủ cả đêm... Sau đó mới biết được Tiểu Yến nguyên lai là nha hoàn bên cạnh Bàng phu nhân, Tiểu Yến ép ta cùng phu nhân cầu hôn cưới nàng, nếu không sẽ tố cáo với phu nhân, nói ta cường * gian nàng. Vương Khôi ta mới vừa vào kinh, mắt thấy tiền đồ tốt đẹp, sao có thể để cho một đứa nha hoàn làm lỡ chứ, cho nên ta liền nổi lên sát tâm.”

“Ngươi biết Nam Cung Minh mặc dù biết mình bị vu hãm cũng sẽ không tố cáo, cho nên liền hãm hại hắn sao?” Long Nham lúc ở trong quân cũng đã rất thưởng thức nhân cách Nam Cung Minh, hôm nay biết chuyện này hơi có chút thay hắn bất bình.

“Mang xuống chém!” Bàng Thống cũng không nhiều lời vô ích, gọi người đem Vương Khôi mang xuống chém đầu, nói xong nhìn Nam Cung Minh, thản nhiên nói, “Kẻ này cũng chém.”

Công Tôn sửng sốt, giương mắt nhìn Bàng Thống, đám Long Nham cùng mấy phó tướng cũng cảm thấy nhân tài như Nam Cung Minh chết như vậy thật là đáng tiếc, đều hướng Bàng Thống xin tha, Công Tôn thấy trong mắt Bàng Thống thoáng qua một tia tính toán, cũng biết hắn nhất định là có tâm tư gì rồi.

“Quy củ trong quân ta, bao che tội phạm, đồng tội với kẻ phạm án.” Bàng Thống thản nhiên nói, “Bất quá ta có thể tha cho ngươi một mạng.” Nói xong, nhìn nhìn Nam Cung Minh, “Ngươi nhớ, ngươi vốn là đáng chết, mệnh là do ta cứu, từ hôm nay trở đi ngươi điều đến bên cạnh ta để làm cận vệ, xuất hành đều theo bên cạnh ta.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm, Nam Cung Minh nhìn Bàng Thống ngây ngẩn cả người, Long Nham ở một bên vỗ hắn một cái, “Lo lắng làm gì? Nhân họa được phúc, còn không mau tạ ơn nguyên soái!”

Nam Cung Minh vội vàng hành lễ với Bàng Thống, nói “Đa tạ nguyên soái.”

Bàng Thống khoát khoát tay, nhìn nhìn Công Tôn bên cạnh đã bắt đầu cẩn thận kiểm tra thi thể La Trường Phong, bảo, “Cám ơn Công Tôn Tiên Sinh đi, hôm nay không có y, tên thẳng thắng như ngươi liền thật phải uổng mạng rồi.”

Nam Cung Minh xoay mặt nhìn Công Tôn, đối với hắn cúi đầu thật sâu, bảo, “Đa tạ Công Tôn Tiên Sinh ân cứu mạng.”

Công Tôn khẽ cười cười, im lặng không nói lời nào, chỉ tiếp tục nghiệm thi.

Bàng Thống thấy chừng vô sự, liền muốn mang theo các binh tướng rời đi, lại nghe Công Tôn thấp giọng nói, “Hắn đã tạ ta, ngươi còn chưa cám ơn ta nha.”

Bàng Thống sửng sốt, quay mặt lại nhìn nhìn Công Tôn, ngay sau đó liền cười, hỏi, “Ta có cái gì cần cảm tạ ngươi?”

Công Tôn thản nhiên nói, “Ta thay ngươi cứu một bộ tướng tốt như vậy, còn khiến ngươi không đến nổi làm hôn quan gϊếŧ nhầm người tốt... Này còn không đáng giá được cảm tạ?”

Bàng Thống nghe xong nhếch khóe miệng, gật đầu, bảo đám người Long Nham đi ra ngoài trước, đóng cửa lại, đối Công Tôn cười nói, “Chút chuyện như vậy cũng cần ta tạ ngươi, vậy ta cứu tính mạng ngươi, độ khí cho ngươi còn thay quần áo cho ngươi... Ngươi không phải cần lấy thân báo đáp sao?”

Công Tôn trên mặt ửng đỏ, hung hăng lườm Bàng Thống, Bàng Thống thấy hắn đã động khí, trong lòng cũng là thư thản. Đang lúc nói chuyện, đại môn bị đẩy ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ăn cơm xong tiến vào, thấy Công Tôn đang nghiệm thi, Bàng Thống còn đang đứng bên cạnh, hai người đều có chút khó hiểu.

Bàng Thống sửa lại tay áo, nói với Công Tôn, “Hôm nay chuyện này ngươi giúp ta, bất quá ngươi có thể một mình nghiệm thi cũng là nhờ ta đi? Hai ta coi như huề nhau, tính đi tính lại, vẫn là ngươi nợ ta một lần lấy thân báo đáp... Đúng không, ta có thời gian lại cùng ngươi đòi lại.” Nói xong, mở cửa, nghênh ngang rời đi.

Công Tôn giận đến mặt xanh mét, cắn răng tiếp tục nghiệm thi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều cảm thấy giật mình, cùng nhau xoay mặt nhìn Công Tôn, “Tiên sinh, cái gì lấy thân báo đáp vậy?”

Công Tôn hung hăng trừng về một cái, “Nói bậy gì đó?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến tới bên cạnh thi thể cúi đầu nhìn, hỏi Công Tôn, “Có phát hiện gì không a?”

Công Tôn ngẩng đầu nhìn hai người, “Chỗ này của ta có một ít, còn hai người?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có, còn có chút chuyện càng mới mẻ hơn kia, tiên sinh ngươi biết coi bói đi? Nếu như lập tức rút được bốn tấm xâm giống nhau, vậy chứng tỏ cái... Ngô” Lời của Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt, liền bị Triển Chiêu một thanh bụm miệng.

Công Tôn nhìn nhìn hai người, nháy nháy mắt nói, “Nếu như thật sự là lập tức rút được bốn tấm xâm giống nhau, vậy cũng chỉ có một câu nói.

“Cái gì?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai miệng đồng thanh hỏi.

Công Tôn khiêu khiêu mi, đến một câu, “Thiên ý như thế.”