Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 21: Đệ nhị thập nhất thoại hôn, tranh cãi ầm ĩ và uy hiếp

Trong nháy mắt đó, cảm giác của hai người chính là xúc cảm mềm mại mà ướŧ áŧ trên môi truyền đến, đồng thời hơn thế, hai người đều sửng sốt. Mắt đối mắt, môi còn chạm nhau.

Khoảnh khắc sau khi sửng sốt, hai người đột nhiên liền cả kinh hít ngược một hơi khí lạnh, mạnh mẽ tách ra, có thể khí lực dùng quá mạnh, đầu Bạch Ngọc Đường “pang” một tiếng đυ.ng phải cột giường, đầu Triển Chiêu “Đông” một tiếng đυ.ng phải vách tường.

“Đau...” Hai người đau đến tận nứu răng, vội vàng đều bò dậy, sau đó đầu lại “Phanh” một tiếng đυ.ng vào nhau.

“Mèo chết, ngươi cứ gây sự với gia gia!” Bạch Ngọc Đường xoa hai nơi bị đυ.ng đau trước sau, Triển Chiêu cũng xoa đầu, bảo, “Trách ngươi mới đúng, ai kêu ngươi giành với ta...”

Hai người lời vừa ra khỏi miệng, mặt càng đỏ hơn, Bạch Ngọc Đường xoa đầu đứng lên, bảo, “Trong phòng ngươi sao nóng như vậy chứ, gia gia lên nóc nhà ngủ.” Nói xong, liền nhảy cửa sổ chạy tựa như trốn ra ngoài.

Triển Chiêu xoa đầu một lát, vội vàng nằm xuống cầm chăn trùm đầu, trong lòng thầm mắng, “Đồ chuột chết.”

Bạch Ngọc Đường sau khi lên nóc nhà, nằm dài trên phiến ngói, mặc gió lạnh ban đêm thổi cái đầu nóng hừng hực của chính mình, cho đến khi đầu và thân người đều lạnh, trên miệng vẫn còn thấy nong nóng, cái loại xúc cảm ướt nóng mới vừa rồi vẫn còn. Bạch Ngọc Đường tung mình vò đầu, nhìn đâu cũng là bộ dáng khi nãy Triển Chiêu giật mình mà trợn to hai mắt nhìn mình, “Khả ái” hai chữ không tự chủ liền vọt ra ngoài, Bạch Ngọc Đường liều mạng vò đầu, ở trên nóc nhà lật tới lật lui, trong miệng lầm bầm, “Sắp tiêu rồi, Bạch Ngọc Đường ngươi không bình thường!”

Bạch Ngọc Đường ở trên nóc phòng tựa như lão chuột bị hỏa thiêu mông, Triển Chiêu ở trong phòng cũng không khá hơn nơi nào. Hắn dùng chăn che mặt cũng cảm giác gương mặt nóng cứ như hỏa thiêu, xúc cảm đôi môi của Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi vẫn còn trên miệng mình, hơi lạnh hơi ướt... Mãn đầu óc đều là gương mặt tuấn tú của con chuột kia, Triển Chiêu xoay người mấy lần, nhưng gương mặt con chuột đó vẫn còn trước mắt chuyển a chuyển. Buồn bực đến hắn bỗng nhiên liền ngồi bật dậy, giơ tay lên đấm vào đầu, “Đồ chuột chết, cút ra ngoài cho ta!”

Đêm đó, Triển Chiêu lăn trên giường cả đêm, Bạch Ngọc Đường lăn trên nóc nhà cả đêm, Triển Chiêu nghe tiếng lách cách từ nóc nhà phía trên, càng không ngủ được, Bạch Ngọc Đường nghe tiếng cót két từ chiếc giường phía dưới trong nhà, cũng càng không ngủ được, hai người một liều mạng mắng “Mèo chết “, một người khác dùng sức mắng “Chuột chết”... Cứ như vậy, lăn lộn suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, bọn Mã Hán đến tìm Triển Chiêu, nhưng lại nhìn thấy đại môn phòng Triển Chiêu mở ra, Triển Chiêu ôm Cự Khuyết ngồi ở bậc cửa, mặt ủ mày chau.

“Triển đại nhân, ngươi hôm nay sao thức dậy sớm như vậy a?” Mã Hán đi tới hỏi. Triển Chiêu muốn nói với hắn, không phải thức dậy sớm, mà là cả đêm ta đều không ngủ, nhướng nhướng mí mắt nhìn Mã Hán, Triển Chiêu không lên tiếng.

Mã Hán cùng Vương Triều nhìn nhau, làm sao buồn bã như vậy, chắc sẽ không bị bệnh đi?

“Triển đại nhân... Bạch Ngũ gia đâu?” Vương Triều nhìn nhìn trong phòng, chỉ thấy chăn trên giường đều đã gấp ngay ngắn, không có cái bóng của Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu sửng sốt một lát, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vương Triều, “Tại sao muốn hỏi ta a, hắn có tay có chân, đi đâu ai biết chứ, ta lại không thân với hắn?! Hắn đi đâu ta quản được sao? Hắn là chuột ta là mèo, ta làm sao có thể biết quả tim chuột của hắn đang suy nghĩ gì, ai biết hắn là sa vào hủ nếp hay là rơi vào chảo dầu hoặc là bị con mèo mù nào đó bắt đi!”

Vương Triều và Mã Hán hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn nhau, hai người tâm nói, chắc không phải lại gây lộn rồi chứ? Sao nộ khí lớn như vậy a?!

Đang suy nghĩ, liền nghe đến trên nóc phòng truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt, hai người lui về phía sau mấy bước, ngửa mặt vừa nhìn, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vẫn duy trì tạo hình giống như Triển Chiêu ngồi ở trên nóc nhà, ôm Long Lân Thối Nhẫn, một tay nâng má, “Ta nói Miêu nhi, đến mức đó sao, lần này thuần túy là ngoài ý muốn, lại không thể trách ta, ta cũng đã thông suốt, ngươi còn chưa thông suốt sao?!”

Triển Chiêu nâng càm hung hăng trừng mắt bên trên, Vương Triều và Mã Hán có hơi tò mò, hai người này thế nào? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy?

“Chuột chết, sau này không cho phép lại vào phòng ta!” Triển Chiêu càng nghĩ càng không phục, tâm nói con chuột này phong lưu thiên hạ, không biết từng hôn qua bao nhiêu người rồi, hắn lại là lần đầu tiên, oan uổng như vậy thì mất rồi.

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, bảo, “Ta nói Miêu nhi, nếu không phải là ngươi giành gối với ta, cũng sẽ không như vậy đi! Ngươi cũng có trách nhiệm!”

Triển Chiêu nổi giận, bảo, “Đó là gối của ta!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, “Ai nha, nghĩ thông chút đi, không phải chạm một chút sao, cùng tay chạm tay, chân chạm chân không phải đều giống nhau sao? Hai ta cũng từng uống chung một cái vò rượu rồi, có sao đâu a.”

Vương Triều và Mã Hán đều dựng lỗ tai lên, cái gì chạm một chút? Có liên quan gì đến cùng uống rượu?

Triển Chiêu bỗng nhiên đứng lên, đi vào trong sân nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường trên nóc nhà, “Chuột chết, ai nói giống nhau, tay ngươi cũng là năm ngón, chân ngươi cũng là năm ngón, sao ngươi không dùng ngón chân cầm đũa đi?!”

“Phụt...” Vương Triều Mã Hán đều nhịn cười không được, không biết Bạch Ngọc Đường làm cái gì, làm sao đem Triển hộ vệ trước giờ ôn văn nhĩ nhã chọc giận đến thế này a?

Bạch Ngọc Đường cũng nổi giận, liền đứng lên hét, “Mèo chết, ngươi có xong chưa đó, không phải là hôn một chút thôi sao, miệng đối miệng hôn, gia gia hôn ngươi ngươi không phải cũng hôn gia gia sao, ai cũng không bị thiệt ai cũng không chiếm tiện nghi không phải à? Ngươi giơ chân cái gì chứ, lần đầu tiên của gia gia đều để cho ngươi hôn rồi, ngươi thỏa mãn đi!”

“A...” Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời, liền nghe được âm thanh một mảnh hút khí xung quanh... Hắn thiếu chút nữa đã quên, mình là đứng trên nóc nhà hét, một tiếng nói này, người trong ngoài Khai Phong phủ đều nghe được rồi.

Triển Chiêu cũng sửng sốt, xoay mặt, chỉ thấy Vương Triều Mã Hán trong sân, Công Tôn Sách dậy sớm rèn luyện, còn có Bao Chửng qua sân, bọn nha dịch đang ngáp, mỗi một người đều hiện ra vẻ mặt = 口 =.

Trong đầu mọi người đều không hẹn mà cùng thoáng hiện qua chữ “Hôn”, sau đó liền lại thoáng hiện qua màn ảnh “Hôn”... Sau đó đem mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên hai đầu chữ “Hôn”... Sau đó... Mọi người lại một lần hút khí lạnh.

“Đồ chuột chết!” Mặt mũi Triển Chiêu trắng bệch, tâm nói Bạch Ngọc Đường ngươi cùng lắm thì không ở Khai Phong phủ, ta sau này còn làm sao ở lại trong phủ a!

Bạch Ngọc Đường cũng biết mình nói lỡ miệng, thấy Triển Chiêu vén tay áo liền phóng lên nóc phòng, giống như là muốn cùng hắn liều mạng, Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy.

Bạch Ngọc Đường chạy hướng ra ngoài, Triển Chiêu liền đuổi theo ở phía sau, hai người thật vất vả chạy khỏi Khai Phong phủ, chạy trốn tới một mảnh đất trống không ai ngoài thành mới dừng lại.

“Mèo, còn đuổi theo!?” Bạch Ngọc Đường vọt lên cây, nhìn Triển Chiêu, “Ngươi lại đuổi theo ta động thủ thật sao!”

“Chuột chết, cho ngươi nói hưu nói vượn, đại nhân cũng nghe thấy được, cái này làm sao bây giờ?!” Triển Chiêu vừa tức vừa vội, liền hận con chuột này miệng không ngăn cản, tâm nói ta mới vừa rồi so đo với hắn làm gì nha, cái này mất mặt lớn.

“Hiểu lầm cái gì?” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, “Không phải là lúc giành gối không cẩn thận chạm vào môi sao, cùng chạm vào đầu không phải giống nhau?”

Triển Chiêu cũng lười nói, tìm một dịch đình cách đó không xa ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ thế này trở về nói như thế nào a, đều là do con chuột chết này. Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên thoáng qua một câu nói, lúc nãy dường như Bạch Ngọc Đường nói hắn cái gì... Hắn cũng là lần đầu tiên?

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu một mình ngồi xuống đình, cũng sáp qua, chỉ thấy Triển Chiêu quay đầu lại hỏi hắn, “Ngươi cũng là lần đầu tiên? Ngươi không phải phong lưu thiên hạ sao?”

Bạch Ngọc Đường ngước nhìn trời, “Gia gia là nổi danh phong lưu không hạ lưu, không có việc gì ai tùy tùy tiện tiện hôn môi chứ?!”

Nghe được lời của Bạch Ngọc Đường, trong lòng Triển Chiêu không khỏi khá hơn một chút, cũng hết giận hơn phân nửa, liền nghe Bạch Ngọc Đường sáp lại hỏi, “Mèo, ngươi cũng lần đầu tiên a?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Tất nhiên, ngươi phong lưu thiên hạ cũng lần đầu tiên, ta không phong cũng không lưu, tự nhiên là lần đầu tiên.”

Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, khóe miệng không tự chủ hiện lên chút nụ cười, bảo, “Như thế nào a, kỹ thuật hôn của gia gia rất tốt đi?!”

Triển Chiêu liếc hắn có chút chán ghét, “Ngươi không phải mới nãy còn nói chính là ngẫu nhiên chạm vào sao, có kỹ thuật không kỹ thuật cái gì?!”

Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo, “Luôn tốt hơn một con mèo da mỏng, hôn một cái liền ngốc ra!”

“Ngươi mới chuột da mỏng!” Triển Chiêu trợn mắt, “Ngươi cũng không ngốc ra, chuột bạch cũng thành chuột đỏ rồi.”

“Nào có?” Bạch Ngọc Đường sờ sờ lỗ mũi, dương dương tự đắc bảo, “Gia gia lại là đứng đầu trên bảng xếp hạng nam nhân mà nữ tử trong thiên hạ muốn hôn nhất, tiện nghi con mèo ngươi rồi.”

Triển Chiêu nghe được chau mày, “Này bảng gì a? Ở đâu có bảng này?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay xòe đầu ngón tay cho Triển Chiêu đếm, “Gia gia là đứng đầu ở bảng nam tử anh tuấn nhất võ lâm, bảng nam tử mà nữ tử muốn hôn nhất, bảng nam tử mà nữ tử muốn gả cho nhất, bảng nam tử mặc bạch y đẹp nhất!”

Triển Chiêu nhẫn cười, liếc hắn một cái, còn có một bảng cũng nên cho ngươi đứng vào đi.

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

“Bảng chuột tinh lớn nhất thiên hạ!” Triển Chiêu nói xong, cầm kiếm đi.

“Mèo! Đợi một lát.” Bạch Ngọc Đường đuổi theo, bảo, “Ngươi đi đâu? Gia gia đói bụng, tìm cửa hàng ăn hoành thánh đi.”

“A!” Triển Chiêu đột nhiên cả kinh, bảo, “Nguy rồi, quên sáng nay phải cùng Công Tôn Tiên Sinh đi Xu Mật Viện rồi!”

“Đúng vậy...” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Nhưng mà, tối hôm qua Công Tôn Tiên Sinh không phải nghiệm thi suốt đêm sao?”

“Sáng nay đi Xu Mật Viện tra vụ án đã hẹn xong với người ta, nhất định là sẽ không đổi thời gian.” Triển Chiêu tăng tốc trở về, “Làm trễ nãi chuyện, đều do con chuột ngươi!”

“Lại trách ta?!” Bạch Ngọc Đường cũng vội vàng đuổi theo, khi đi ngang qua cửa hàng điểm tâm liền mua mấy cái bánh bao. Hai người chạy về Khai Phong phủ vừa hỏi, Bao đại nhân nói, “Tiên sinh thấy hai ngươi còn chưa trở lại, cho là các ngươi có chuyện quan trọng phải xử lý, cho nên liền đi trước.”

Lúc nghe được Bao Chửng nói ra hai chữ “quan trọng”, hai người không tự chủ liền ho khan một tiếng, nhìn nhau, Triển Chiêu đối Bao Chửng bảo, “Đại nhân, kết quả nghiệm thi thế nào?”

“Công Tôn Tiên Sinh đúng là nói có một ít phát hiện.” Bao Chửng bảo, “Nhưng thời gian đã muộn, hắn nói đến Xu Mật Viện trước, lúc trở lại hẳn nói.”

“Kia chúng ta bây giờ phải đi!” Triển Chiêu nói, kéo Bạch Ngọc Đường một tiếng, Bạch Ngọc Đường xoay người đi theo hắn liền chạy, Bao Chửng ở phía sau lắc đầu.

Công Tôn ngồi cỗ kiệu, có chút choáng váng đầu, hai ngày nay thân thể không phải rất khỏe, tối hôm qua lại nhịn một đêm nghiệm thi, cho nên bây giờ có chút mê man, mơ màng buồn ngủ bên trong kiệu.

Đang đi tới, cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, một tiểu tư mang cỗ kiệu vén màn lên bảo với Công Tôn, “Tiên sinh, phía trước giống như có người đang cãi nhau, chúng ta đi đường vòng thôi?”

Công Tôn gật đầu, phân phó nói, “Mau chút đi, chậm làm trễ nãi chuyện.”

“Hảo!” Mấy tiểu tư chuyển vào trong ngõ hẻm, vòng vòng chuyển chuyển rẽ đường nhỏ đi về hướng Xu Mật Viện.

Công Tôn một tay chống đầu, định dựa vào ngủ một hồi, mơ mơ màng màng liền thϊếp đi, chờ khi hắn tỉnh lại, phát hiện cỗ kiệu vẫn còn đi...

Công Tôn cảm thấy có gì đó không đúng, vén rèm kiệu ra nhìn nhìn, chỉ thấy cỗ kiệu chuyển động thật nhanh, cây hai bên không ngừng lui về phía sau, cây? Công Tôn sửng sốt... Nơi này không phải thành Khai Phong sao? Hình như là ở ngoại thành.

“Dừng kiệu!” Công Tôn hô một tiếng, nhưng cỗ kiệu vẫn tiếp tục đi, vịn hai bên đỡ tay đứng lên, Công Tôn khiêu màn kiệu, chỉ thấy người mang cỗ kiệu chính là hai bạch y nhân.

“Các ngươi là ai?” Công Tôn kinh hãi, mới hiểu được đây không phải là tiểu tư của Khai Phong phủ, “Đem cỗ kiệu dừng lại!”

Nhưng người mang cỗ kiệu căn bản không để ý tới Công Tôn, vẫn còn chạy thật nhanh về phía trước. Công Tôn khẽ cau mày, suy nghĩ một chút, từ trong tay áo lấy ra một đạn tín hiệu dùng liên lạc... Đây là đồ bọn Triển Chiêu – những người giang hồ thường xuyên dùng, Triển Chiêu cho hắn mấy cái, vạn nhất có chuyện gì phát sinh, chỉ cần ném lên trời là hắn có thể nhìn thấy, có thể dùng cái này cầu cứu.

Công Tôn vịn cỗ kiệu, giơ tay lên định dùng lực ném một quả lên trời... Một tiếng “chíu” vang, đạn tín hiệu nổ tung trong không trung... Tia lửa bắn ra bốn phía.