"Hai khuyển tử vẫn còn ở bên ngoài vội buôn bán, chưa chạy về, không thể bái kiến vương gia, kính xin chuộc tội."
Thẩm Phàm Không nhún nhường, nhưng thần thái lại cực kì tự hào, hơn nữa cũng không có nửa điểm dáng vẻ nhún nhường.
Đây là thể diện hàng năm sống an nhàn sung sướиɠ.
Hoàng Phủ Cẩn cười cười: "Lão gia quá khách khí, chúng ta nói rồi, không cần giữ lễ tiết, cũng chỉ là giống như bằng hữu thường xuyên qua lại, cũng không vì chuyện triều đình. Cho nên cũng không cần lấy lễ triều đình. Coi như vương hầu cao quý, cũng nên có mấy hảo hữu chí giao mới phải."
Hoàng Phủ Cẩn nói như vậy, không thể nghi ngờ cho Thẩm gia mặt mũi cực lớn, Thẩm lão gia vui tươi hớn hở cười, liên tiếp mời Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi ghế trên.
Hoàng Phủ Cẩn ngồi ghế trên, Tô Mạt lại không chịu, an vị ở một bên Thẩm lão gia.
Nàng nhìn xuống dưới, những người Thẩm lão gia mang tới là 2 con trai trưởng, lão đại lão tam, lão nhị còn ở bên ngoài.
Mà còn dư lại có mấy chưởng quỹ cùng nghĩa tử hiểu lễ của lão tác bồi, chính là đi theo thổi phồng một chút, phục vụ bọn họ.
Bọn họ cũng không dám thật cùng bàn với Hoàng Phủ Cẩn, mà là ngồi phục vụ một chỗ khác.
Theo Tô Mạt biết, Thẩm lão gia hẳn còn có mấy con trai, mặc dù đều là thứ xuất, nhưng là cũng có mấy người rất được lão sủng ái.
Vì vậy không biết sao không chịu để cho bọn họ lộ diện.
Còn có Thẩm Tinh Tinh, cũng không thấy.
Sau một lúc lâu, Ngụy An Lương vội vã tiến đến, đi theo ở đằng sau đúng là Thẩm Tinh Tinh rồi.
Mặt Thẩm lão gia khẽ nâng lên, có chút lạnh, nhìn Thẩm Tinh Tinh một cái.
Thẩm Tinh Tinh bĩu môi, quét mắt về bọn họ, bước nhanh về phía trước, đi tới bên cạnh cha nàng ta: "Cha, ta cũng muốn tới chứ sao."
Thẩm lão gia nhìn Ngụy An Lương một cái, cũng biết hắn tới muộn là bị Tinh Tinh quấn lấy, tiểu tử này không biết làm sao để cự tuyệt, dĩ nhiên là dẫn tới.
Sau đó nếu như dám bêu xấu ném người của lão, lão liền tính đến trên đầu Ngụy An Lương.
Nên lúc ánh mắt lão đảo qua đầy thâm ý khiến Ngụy An Lương thật có chút nhức đầu, chỉ đành phải ngượng ngùng nói với mấy người Hoàng Phủ Cẩn, cáo lỗi tự mình tới chậm, tự phạt ba ly.
Thẩm Tinh Tinh liếc hắn một cái, lại nhìn Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn: "Ngụy An Lương, ngươi gấp cái gì a, có phạt cái gì, nhanh ngồi xuống đi, cũng không phải là người ngoài. Chúng ta đồng hành cùng vương gia cùng Tô tiểu thư, mọi người đều là bạn tốt, người nào so đo với ngươi những thứ kia a."
Vì không để cho nàng nói tiếp lời quá đáng hơn, Ngụy An Lương vội vàng ngồi xuống.