Tống Dung Miên là bộ dạng không tệ, nhưng nữ nhân có thể nhập cung, có mấy người có bề ngoài là kém cỏi?
Người nào không phải xinh đẹp như hoa, da thịt như ngọc?
Khí chất hoặc là cao quý, hoặc là tao nhã, có người nào là thô tục ?
Giống Tô Mạt tinh quái như vậy thì không có, giống Tống Dung Miên như vậy mang theo một chút dáng vẻ quê mùa cũng không có.
Hoàng quý phi biến sắc, Lương phi lại nói: "Còn nữa có chất nữ ( cháu gái ) thật tốt. "
Vừa có thể chuẩn bị cho nhi tử, cũng có thể chuẩn bị cho trượng phu.
Lương phi đương nhiên biết tâm tư hoàng quý phi, nếu không thể cùng Tô gia
làm thân gia, vậy đối tượng làm thái tử phi tốt nhất chính là tiểu thư
Tống gia con vợ cả.
Nếu Tống Dung Miên không có tâm, chẳng lẽ sẽ lấy thân phận nữ tử chưa gả để ở trong cung?
Nếu hoàng quý phi không phải có cái loại tâm tư này, sẽ đem Tống tứ cùng Tô nhị giữ lại trong cung?
Lương phi hừ lạnh, nhà mẹ đẻ mình không có bao nhiêu thế lực, chỉ là dựa vào hoàng đế phong cho một danh Bá, nhưng cũng không có chức vụ thực tế,
chỉ nâng cao địa vị thân phận, cũng không có tiền đồ gì lớn.
Cũng may hiện tại Giác nhi có khả năng, liên tục giúp đỡ các huynh đệ tìm
được chức quan không lớn không nhỏ, bọn họ bị nàng ngày ngày phái người
tới dặn dò, vì vậy cũng cần cù chịu khổ làm sự vụ, sẽ không khiến hoàng
đế thấy ngột ngạt, cũng không gây phiền toái cho Giác Nhi.
Tô Mạt kia trí tuệ đáng yêu như vậy, nếu có thể, nàng thật sự muốn cưới cho Giác nhi, chắc chắn trở thành hiền thê của hắn.
Con vợ cả hay con thϊếp thất thật ra cũng không sao cả.
Nhưng thấy nha đầu đó cùng Hoàng Phủ Cẩn thân thiết như vậy. . . Lương phi âm thầm thở dài, đã là như thế, đối xử với nàng ấy tốt một chút, cũng mong được có thể đổi được càng nhiều hảo cảm hơn so với hoàng quý phi, để
hai người bọn họ thật sự coi Hoàng Phủ Giác trở thành huynh đệ.
Như vậy, coi như nàng có thể làm chút chuyện vì nhi tử.
Nếu không phải xuất phát từ tâm lý này, nàng mới lười liều mình cùng hoàng quý phi, tổ chức cái gì trận đấu dành cho nhóm nữ tử.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Nàng thấy Hoàng Phủ Giác tuy rằng sắc mặt như thường, nhưng tự mình hiểu con mình, nhất định là nội tâm đang dày vò.
Lại nhìn Tô Mạt, đã thu lai sự tươi cười nghịch ngợm ngày thường, ngược lại bộ dáng nghiêm trang, như lâm đại địch.
Nàng hơi nhẹ nhàng thở ra, điểm tâm bị nát vụn, ngược lại càng tốt, chính
mình không cần đứng trên đầu ngọn sóng, mục đích bản thân làm như vậy,
vốn là vì muốn đẩy con trai mình tới gần Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt hơn,
để cho bọn chúng đồng cam cộng khổ một phen.
Bọn họ đối với nhi tử mình cảm tình cũng tăng thêm một phần.
Cho dù hiện tại không tỏ rõ, nhưng tích lũy tháng ngày, cũng sẽ biết đến.