Hắn hướng Tô Mạt cười.
Tô Mạt hơi cười, chìn chằm chằm vào đùi phải của Hoàng Phủ Cẩn, bên trong
chân tuy rằng không nhìn được, nhưng do cái quải trượng, chân hắn treo
cách mặt đất một đoạn.
“Có thể tùy tiện đi xuống đất sao? Có bị ảnh hưởng gì không?”
Hoàng Phủ Cẩn thỉnh bọn họ vào phòng, hắn dùng quải trượng cà nhắc đi vào, Tô Mạt đỡ hắn, hai tay bám trên cánh tay hắn.
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu mi, ủy khuất rũ mắt xuống nhìn nàng.
Tô Mạt trừng mắt liếc mắt hắn một cái,“Đi nằm xuống!”
Nàng dìu hắn, thật cẩn thận nằm xuống nghiêng theo hướng bên trái, lại lấy
miệng đệm thật dày để hắn gối lên, để hắn có thể chống đỡ được nửa người trên.
Hoàng Phủ Giác thấy bộ dáng thật cẩn thận thân thiết của
nàng, tuy rằng không giống tình trạng thất kinh hay nước mắt cuồn cuộn
giống nữ hài tử khác khi nhìn thấy tình nhân của mình bị thương, nhưng cũng có thể thấy được biểu tình lo lắng, không giống giả bộ, không khỏi hoài nghi phán đoán của chính mình.
Có lẽ nhị ca là thật sự bị ngã gãy chân.
Hắn thân thiết nói:“Nhị ca, thái y nói sao? Không có trở ngại chứ.”
Hoàng Phủ Cẩn lắc đầu, ánh mắt lạnh lùng trong suốt, thanh âm cũng không có
độ ấm gì,“Không trở ngại, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi.”
Hoàng Phủ Giác liền kêu người đem tới loại thuốc hắn luôn tùy thân cầm theo,
trong đó hắn cầm lên một cái tráp bằng gỗ tử đàn rất tinh xảo,“Nhị ca,
trong tráp này là một loại cao hắc bạch ngọc nối xương cốt, là do Bạch
gia ở Vân Nam đặc cống. Trị liệu nối xương bong gân trật khớp rất hiệu
quả.”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không chối từ, kêu người hầu thu nhận, các lễ vật khác cũng thu nhận, ghi lại danh sách.
Người hầu sau khi dâng trà thơm điểm tâm ngon mắt, liền lui xuống.
Tô Mạt cũng không nói gì, chỉ lấy ánh mắt tinh tế đánh giá, thấy trong
phòng bài trí đều là dựa vào phẩm cấp, không giống chính viện chính
phòng tôn quý hoa lệ như vậy, nhưng mỗi đồ vật đều không hề thô tục.
Nghĩ hắn tuy rằng không được sủng, nhưng về phương diện này hoàng đế cũng không bạc đãi hắn.
Dù sao cũng là vương gia, nếu quá giản dị mộc mạc, cũng làm cho người ta chê cười, vậy người mất mặt chính là hoàng đế.
Nàng nhìn về phía sau, trung gian cách vách ngăn, mặt sau mơ hồ có thể thấy
được một vài cơ thϊếp dáng điệu yểu điệu trên đầu cài trâm ngọc hoa
tươi, đang ở hậu viện hoặc hái hoa hoặc tản bộ.
Tô Mạt hơi hơi nhíu mày, theo bản năng xoắn chặt những đầu ngón tay.