Tô Mạt nói với Lăng Nhược:“Đi kêu Từ Tam lấy một cái lu nước thật lớn tới đây. Đem nó nuôi dưỡng ở trong phòng tối.”
Hồ Tú Hồng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vội hỏi:“Còn không mau phơi nắng cho nó chết luôn đi. Còn nuôi nó làm gì?”
Thủy Muội thấy Tô Mạt bình an không có việc gì, khuôn mặt cắt không ra giọt máu nào kia mới từ từ bình phục lại.
Tô Mạt nói:“Nuôi nó, tự nhiên có chỗ hữu dụng, còn phải nuôi phát triển thành mười mấy cái lu kìa.”
Từ Tử Hàng bật thốt,“Nếu dùng để thủy chiến, đây chính là thứ tốt a.”
Lưu Hỏa xì một cái nói:“Vậy ngươi cũng phải thoát được ra mới được a. Nếu
bị nó cuốn lấy, vậy không phải là đồng quy vu tận sao?”
Tô Mạt
nhìn thoáng qua cái gốc thủy thảo thần bí kia, cười cười,“Khẳng định có
biện pháp. Sai người ngày ngày ở trong sông tìm kiếm, phải đem bọn chúng ở gần bờ diệt trừ sạch sẽ. Bảo đảm một thuỷ vực sạch sẽ vô hại.”
Đám người Từ Tam dẫn đầu nhóm người bị đào thải lái thuyền đi làm, dựa theo phương pháp của Tô Mạt, đem chúng nó đều đào ra, nuôi ở trong lu nước.
Tô Mạt vội vàng hỏi tới Lâm Tĩnh Giang đã được cứu hay chưa.
Hồ đại phu nói:“Dùng biện pháp hô hấp nhân tạo ngươi dạy ta, không có việc gì .”
Phương pháp hô hấp nhân tạo là do lúc Tô Mạt đi theo Hồ đại phu học nghệ thuận miệng nói, Hồ đại phu cảm thấy thú vị, đồng thời còn từ trong sách cổ
tìm được bằng chứng.
Vì thế hô hấp nhân tạo cùng ngoại lực ép lên l*иg ngực hỗ trợ cho trái tim đập trở lại, liền trở thành bí pháp hắn cứu người.
A Lí cho phép mọi người nghỉ ngơi, sau đó chờ ăn cơm.
Ánh mắt của hắn vừa trừng lên một cái, mọi người lập tức đi sạch, chỉ còn lại Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn đến bây giờ đầu ngón tay còn đang phát run, không dám tưởng tượng, nếu nàng không còn thở nữa......
Hắn nhìn nàng u ám, ánh mắt kia cơ hồ giống như mãnh thú muốn cắn nuốt người.
Tô Mạt vội vã bày ra vẻ mặt tươi cười,“Cẩn ca ca, ngươi không cần lo lắng
cho ta. Kỹ thuật bơi lội của ta tốt lắm. Hơn nữa chúng ta không phải
đang phải huấn luyện nín thở sao? Có chút xíu thời gian thế này làm sao
có thể nghẹt thở chết ta được chứ.”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng một cách âm trầm,“Ta muốn mang nàng rời khỏi nơi này, để cho bọn họ tự mình huấn luyện.”
Tô Mạt chu miệng lên, ý không vui nói:“Không được. Hiện tại huấn luyện
ngươi đã sợ nguy hiểm, vậy về sau nếu có xảy ra chuyện gì. Ngươi thoát
ra không kịp, chẳng lẽ cũng luôn phải lo lắng cho ta sao? Mọi chuyện
phát sinh trước mắt, mặc kệ chuyện gì ngươi đều có thể nhìn thấy, có thể nắm trong tay, giải quyết ngay được. Như vậy về sau thì sao?”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi nhíu mi, hơi suy tư một chút:“Nàng phải đáp ứng ta một
điều kiện, nếu không mặc kệ nàng nói cái gì, đều không được.”
Gửi thanks