Mọi người bước lên
phía trước xem, thấy một đồ vật đặt trên mặt đất được lát bằng gạch đá
xanh, sau đó cái ghế dựa được làm bằng bạch sứ, có thể ngồi lên, lại
rỗng bên trong, phía dưới còn vươn ra một khối, giống như đổ ra ngoài
tường.
Ghế dựa phía sau còn có cái giống như lu nước, bên trong đựng đầy nước, có một sợi dây thả xuống.
Lưu Hỏa nhịn không được tiến kéo một cái,“Rầm” Có nước dội ra.
Cả kinh hắn lập tức nhảy dựng lên, nhìn trên nhìn dưới không thể hiểu nổi.
“Tiểu thư, đây là vật gì?”
Tô Mạt cười mà không nói, Lưu Hỏa liền cầu xin Lưu Vân,“Đại ca, ngươi hỏi
tiểu thư đi, đây là cái gì? Nghẹn chết ta. Ta rất hiếu kì a.”
Lưu Vân cũng thật là tò mò, chẳng qua là đang kiềm chế thôi, đưa lỗ tai nói:“Tý nữa sẽ biết.”
Thiếu gia tuy rằng không lên tiếng, nhưng là cặp con ngươi trước nay vẫn lạnh lùng kia hiện tại luôn liên tục tỏa ánh sáng, không hiếu kỳ mới quái a.
Chỉ cần thiếu gia biết, bọn họ sẽ biết chắc.
Từ Tam thấy bộ dáng kinh ngạc của mọi người, rốt cục không nín được, cười
ha ha, lúc ấy tiểu thư nói với hắn đồ vật này, hắn cũng giống như hòa
thượng không mò thấy tóc.
Phải để một vị sư phó đốt lò dùng riêng một cái lò luyện gốm đốt ra. Phải mất một năm mới đốt ra được cái khiến tiểu thư vừa lòng.
Bọn Lưu Hỏa lập tức tới gần Từ Tam hỏi, Tô Mạt liền lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài, đi thăm nơi khác.
Hoàng Phủ Cẩn lại cùng nàng đi xem nững bức tường thấp, lưới sắt, đầu gỗ cao thấp, cầu treo......
Cũng không biết có tác dụng gì.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, Lưu Hỏa bọn họ đang vây quanh Từ Tam cùng
Liễu Đại, vươn tay quơ lấy Tô Mạt, hai người bay vọt lêи đỉиɦ một thân
cây ngô đồng thật lớn, vững vàng ngồi trên một cành cây chắc chắn.
“Tiểu Mạt Lị, hiện tại nàng nên nói cho ta biết đi.”
Nếu còn tiếp tục, mười mấy năm tu dưỡng của Tĩnh thiếu gia sẽ đi tong mất thôi.
Thấy Lưu Hỏa giống như mấy đứa nhóc hiếu kì, hỏi đông hỏi tây.
Hắn cơ hồ cũng bị cuốn hút vào.
Tô Mạt cười hắc hắc, tựa vào trong lòng hắn, kéo vài sợi tóc lòa xòa xuống tùy tay xoắn,“Nghỉ ngơi một ngày, sáng mai nói cho ngươi nghe.”
Hoàng Phủ Cẩn hờn trách vươn ra một đầu ngón tay, uy hϊếp nói:“Ta hiện tại muốn biết. Ngày mai nàng mới nói cho bọn họ.”
Tô Mạt vội lắc lắc thân mình cầu xin tha thứ,“Không được thọc lét ta, nếu không ta sẽ ….”
Hoàng Phủ Cẩn hơi hơi cười nhìn nàng, chậm rãi hái xuống một chiếc lá cây ngô đồng, dài mảnh xanh biếc, tước hết ra, lộ ra cọng xơ bên trong.