“Ta cũng không lừa ngươi, còn tính ít đi cho ngươi nữa đó. Hơn nữa ta cũng biết ngươi có
món tiền này. Ngươi mở mấy cửa hàng, kiếm được không ít. Cái gì mà tiệm
vải Tống thị, cái gì tửu lâu khách sạn cái gì cửa hàng hương liệu, cái
gì cửa tiệm hoa tươi, cái gì cửa tiệm sách, cái gì cửa hàng lương
thực...... A, còn rất có năng lực a.”
Tống Ngũ thấy nàng đã nhìn
rõ mọi chuyện của hắn thì khuôn mặt đen như đất, chỉ phải nơm nớp lo sợ
chịu đựng cơn đau viết tên lên giấy nợ.
Bên kia Tống Dung Hoa tuy rằng không sợ chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt gϊếŧ người của Lăng Nhược, muốn cắt rách mặt mình, nàng liền ngoan ngoãn.
Thở mạnh một cái cũng không dám.
Nàng còn nghĩ, chỉ cần đi ra ngoài được, lập tức kếu đám sát thủ xông lên, đem Tô Mạt bắt lấy, muốn bắt chước làm theo một phen.
Không đúng, nhất định phải cắt rách mặt nàng ta, để xem Hoàng Phủ Cẩn còn có thể thích nàng ta nữa không chứ.
Hừ, nơi này nhiều nam nhân như vậy, xem nàng không cho Tô Mạt biến thành......
Nàng đang miên man suy nghĩ, nghe Tô Mạt thản nhiên nói:“Tống tiểu thư đang nằm mơ ư?”
Tống Dung Hoa cả kinh a một tiếng, chống lại ánh mắt trong suốt của Tô Mạt, như là muốn xuyên thủng nàng vậy.
Không khỏi giật mình một cái.
Tô Mạt cầm lên tờ giấy nợ có vết máu, ném cho Lăng Nhược, bàn tay Lăng
Nhược chụp lấy, phát ra nội lực, vết máu trên mặt giấy lập tức khô lại,
biến thành màu nâu.
Thấy nàng thi triển chiêu thức công phu ấy, Tống ngũ càng sợ tới mức sắc mặt như đất.
Chính mình nhất định phải tìm một võ lâm cao thủ đến!
Nhất định phải giao tiếp cùng võ lâm!
Tô Mạt, hai ta thề không đội trời chung!
Tô Mạt lại chuyển hướng sang vài tên công tử bên cạnh, bọn họ sớm bị dọa
vãi cả ra quần,“Cô nãi nãi, chúng ta, chúng ta viết, lập tức liền viết.”
Lại không thèm tiếc cắn nát đầu ngón tay của mình, lại không có cái gì để viết, hận không thể lập tức có chiếc bút.
Tô Mạt cười cười, giơ tay lên,“Thôi, ta cũng không phải tham tiền, không
thích tiền của các ngươi, về sau ngoan ngoãn cho bổn cô nương nghe chưa, đừng làm ác trong kinh thành mà cho ta biết được. Tốt nhất đọc sách
nhiều hơn, cố gắng tiến bộ, về sau kiếm cái công danh, làm mộ vị quan
tốt. Coi như là không uổng công một phen khổ tâm của ta.”
Nàng
làm ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép,“Các ngươi đi theo
tên bại hoại này sẽ bị liên lụy tới, một chút lợi lộc cũng không có, đi
nhanh đi.”
Mấy người kia như chiếu theo thánh chỉ, lại tự nhiên
dập đầu vài cái, chạy cuống cuồng mất, cũng không quản đến đám tùy tùng
bên ngoài còn đang hôn mê bất tỉnh, nghiêng ngả lảo đảo đυ.ng vào nhau
chạy mất dép.