Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương Phi

Chương 463: Bọn họ không muốn nàng thoải mái -- thánh giá cải trang 02

Hồ phu nhân tuy rằng

chưa nói gì về lai lịch của mình nhưng theo lời nói cử chỉ Tô Mạt biết

nàng khẳng định không phải người thường.

Hoàng đế đến đây, hàng hóa linh tinh nàng phải tự quản, về cơ bản cũng không có gì sai lầm .

Nàng lại cho người ta đi sắp xếp lại đại viện của mình.

Sân nhà giữa của nàng ngày thường không tiếp khách mà dùng để họp.

Nàng ở tây sương, đại tiểu thư ở đông sương .

Hồ tiên sinh ở khóa viện.

Nay hoàng đế đến đây, khẳng định phải nhường cho hắn nhà giữa rồi, sau đó

sắp xếp cho lão phu nhân ở một tòa sân, người khác liền đều ở khóa viện

cùng thiên viện đi.

Lúc quản gia báo lại thời điểm Tô Nhân Vũ đến thì Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, đại tiểu thư đã dừng sẵn ở ngoài cửa

lớn của vườn hoa sơn trang chuẩn bị nghênh đón .

Hồ tiên sinh bởi vì không có công danh, những người khác càng không có tư cách nên cùng

bọn hạ nhân và nhóm bà tử hoa nông đều trốn ra mặt sau của đại viện.

Cuối cùng Xa mã yết yết, tiền hô hậu ủng mà đến.

Tô Mạt cười lạnh, cho dù là cải trang nhưng cũng là trận trận không nhỏ

chỉ vì sợ có người ám sát cho nên vẫn dẫn theo đội cao thủ Cẩm Y vệ đến.

Người khác không biết hoàng đế đích thân tới mới là lạ .

Xe thứ nhất là Tô Nhân Vũ, trong xe ngựa gồm nhị tiểu thư cùng tam tiểu

thư, xe ngựa thứ hai là lão phu nhân, xe ngựa thứ ba...... Dĩ nhiên là

Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư......

Ngoài ra nhảy xuống ngựa còn có… dĩ nhiên là thái tử, Tô Trì, Hoàng Phủ Giác, Tô Việt......

Tô Mạt thật sự là muốn phát điên lên.

Bọn họ sẽ không đem nơi này nơi nàng làm tiên cảnh dao trì đi.

“Tô Mạt, ngươi thấy ngu chưa!”

Một người giục ngựa mà đến đứng ở trước mặt, ngạo nghễ nhìn nàng.

Một thân sắc cẩm y xanh ngọc, bởi vì là cải trang nên không có thêu Long Văn, chỉ có đoàn hoa.

Nhìn thiếu niên phong độ tuấn lãng như ngọc, mặt mày như họa, cười hì hì trên cao nhìn xuống nghễ nàng.

Hoàng Phủ Giới còn trẻ khí thịnh, hai năm này bởi vì điên cuồng luyện tập kỵ

xạ mà bàn tay vốn dĩ là da thịt trẻ con chẳng mấy chốc theo năm tháng đã hơi hơi có dấu vết.

Dương quang sắc trở nên khỏe mạnh, tuấn mâu sinh huy nhìn đầy thần khí.

Tô Mạt thấy được Hoàng Phủ Giới, không khỏi bĩu môi, hắn hướng nàng cười nói:“Đến, chúng ta đua ngựa đi.”

Tô Mạt uốn éo đầu,“Không đi.”

Nay nàng đã rành cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa kỹ càng đương nhiên cũng chỉ có Tĩnh thiếu gia mới có khiêu chiến hứng thú.

Đứa nhỏ giống như Hoàng Phủ Giới vậy nàng mới không thèm nhìn đâu.