A Cổ Thái làm ra một
biểu tình khoa trương, hai tay giơ cao hướng lên trời, làm ra một tư thế cầu nguyện,“Chân chủ phù hộ, có một người so với ngươi còn là một nam
tử vĩ đại hơn, đem nàng mang đi mất.”
Tĩnh thiếu gia mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí thế bức người, lạnh lùng nói:“Vậy phải xem hắn có toàn mạng hay không.”
A Cổ Thái ha ha cười, nói với Tô Mạt:“Ngươi tới đây xem.”
Sau đó dẫn bọn họ vào nội thất, bên trong bày la liệt đầy chai lọ, bất quá
hiện tại cơ bản đều là đồ sứ, thạch anh, dụng cụ bằng ngọc bằng vàng,
bởi vì thủy tinh do Tô Mạt điều chế vẫn còn đang ở gian đoạn thử nghiệm.
Hắn lật ra một cái bình thủy tinh nhỏ đem từ Tây Vực đến, bật ra cái nút của cái lọ đưa cho Tô Mạt ngửi, đắc ý nói:“Thấy sao?”
Tô Mạt hít sâu một hơi, hương vị thực nhẹ, nhẹ nhàng như không có gì, nàng nhẹ nhàng đi tới đi lui ở trong phòng, nhìn đông nhìn tây nhìn xem, qua một khắc, lại ngửi tiếp, mùi hương nhẹ nhàng kia còn vương vẫn trên
mũi.
“Được!” Tô Mạt không chút keo kiệt nào ca ngợi hắn.
A Cổ Thái tại phương diện này là thiên tài!
A Cổ Thái kiêu ngạo vỗ tay, giống như đứa trẻ nhảy lên ríu rít, nhấc tay hô lớn:“Ta muốn chúc mừng một chút.”
Nói xong liền lớn tiếng kêu,“Lãn mụ mụ, Lãn mụ mụ, nấu thịt kho tàu cho ta...... Phải nhanh đó!”
Lãn mụ mụ kỳ thật là họ Lam.
Còn có Cần mụ mụ của A Cổ Thái, là họ Tần.
*Lãn = lười; Cần: chăm chỉ ( anh chàng người Tây Vực này gọi sai họ của hai người mụ mụ chăm sóc anh ta)
Tô Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, vì hắn là tín đồ Islam, nàng cùng hắn tranh
luận qua rất nhiều lần,“Ngươi là con dân của chân chủ Allah, ngươi không có thể ăn thịt heo.”
A Cổ Thái lại có vẻ mặt kiên nghị,“Allah
trong mộng nói cho ta biết, chỉ cần tín ngưỡng của ta kiên định vững
chắc, có thể ăn thịt heo. Mỗi lần ăn, ta đều có niệm kinh Coran.”
Tô Mạt cuối cùng cũng bị hắn đả bại.
Bởi vì A Cổ Thái thực biết nói sạo,“Ta đối chân chủ thành kính, cho dù là
ăn cơm hay lúc ngủ, ăn thịt uống rượu, cũng luôn tin tưởng vững chắc.
Chân chủ ở tâm linh của ta, là linh hồn của ta, không ở miệng của ta.”
Tô Mạt nói hắn nói sạo, hắn không thừa nhận, sẽ càng dùng nhiều lý lẽ để
sạo hơn nữa, đυ.ng phải một tên y như mình thích cãi chầy cãi cối , Tô
Mạt lười phí đầu óc cãi với hắn.
Tùy hắn, dù sao nàng cũng không có tôn giáo tín ngưỡng, chính hắn không cần, nàng cũng sẽ không cưỡng cầu hắn làm chi.
Tô Mạt nói với một mụ mụ khác:“Tần mụ mụ, đi nói cho đại tiểu thư, mời nàng ta lại đây một chút.”
Tần mụ mụ vâng lệnh đi.