Ngoài con đê ngăn lũ
lụt đó ra, Tô Mạt sai người đem vùng đất ấy khoanh thành các vườn hoa
viên nhỏ bao gồm, hải đường, hoa đón xuân, hạnh thụ, mai thụ, cây mận,
cây táo.
Lớn nhỏ nhiều loại, có vườn 5 mẫu, có vườn 3 mẫu, có mảnh nhỏ khoảng nửa mẫu.
Sau đó căn cứ vị trí khác nhau, ánh mắt trời chiếu xuống khác nhau, thổ
nhưỡng khác nhau và các điều kiện khác nữa, Tô Mạt phân biệt chúng để
gieo trồng cây cối hoa cỏ cho phù hợp với tính chất của chúng.
Hoa viên thời điểm vào xuân có hoa mai, sơn trà, thủy tiên. Vào giữa xuân;
trong tháng 2, 3 còn có hoa đào, hoa mận, hải đường, đinh hương; Cuối
xuân còn có mẫu đơn, thược dược vân vân. Mùa hè còn có quả lựu, thục
quỳ, cây bóng nước, cây anh túc, cây trúc đào, cây hoa mào gà, ngọc trâm hoa, sơn chi hoa, hoa nhài …vân vân. Đến mùa thu, hoa cúc các màu, da^ʍ
bụt, hồng bạch, đồng tiền, thu hải đường…vân vân.
Loài hoa thông
thường, dễ dàng tìm được, giống hoa có vẻ quý hiếm hơn một chút thì Tô
Mạt sai người bỏ tiền ra mua, hoặc là vận dụng quan hệ đổi hoặc là mua
từ tay người khác, tóm lại không muốn lấy không của họ, tuyệt đối không
nợ nhân tình của ai.
Mới qua thời gian hai năm, những mảnh hoa viên kia của nàng, đã khí thế bất phàm, ẩn dấu cảnh sắc tuyệt đẹp.
Vườn hoa này vốn không đặt tên, bởi vì chỗ này nằm ở phía tây ngoại ô kinh
thành, thuộc huyện Vạn Ninh, Tô Mạt vẫn xưng hô vùng đất của mình là ‘
Khu vực hoa viên Vạn Ninh’.
Sau đó Triệu học sĩ muốn giúp nàng
đặt tên cho nó, Tô Mạt vừa nghe đến chuyện đó, đã nghĩ muốn để Tĩnh ca
ca cùng đại tỷ tỷ đặt, ai biết hai người bọn họ là cổ nhân điển hình,
khiêm tốn thủ lễ.
Tĩnh thiếu gia không tiện xuất đầu lộ diện, làm người không giương oai, chỉ cần có được nàng là tốt rồi, đại tiểu thư
là tự thấy tài hèn học ít, vẫn là thỉnh Triệu tiên sinh đặt.
Kết
quả Hoàng Phủ Giới cũng nghe nói tới chuyện này, nhốn nháo làm ầm ĩ lên, hoàng đế liền cũng biết nàng còn chưa có đặt tên, kết quả sau một phen
tung hứng, hoàng đế ngự bút vung lên, đặt cho một cái tên vô cùng phú
quý, tên là “Cẩm tú đệ nhất viên”
Lúc ấy Tô Mạt nhìn thấy, bứt rứt, cau mày, là trăm nghìn lần không muốn a.
Hoàng đế bệ hạ a, Trung Quốc năm ngàn năm văn minh a -- cho dù đến thời của
ngài bây giờ có thể là không đủ năm ngàn năm, nhưng là nhiều sự xinh đẹp lịch sự tao nhã như vậy, vô luận là tượng hình hay là ẩn ý, đều có thể
đặt ra cái tên rất mực sâu sắc a.
Cái gì mà Đại Chu đệ nhất viên a!
Ai mà ham cái thứ ‘ đệ nhất’ này chứ!
Đây không phải là cây to đón gió lớn sao?
Quả thực là cố ý nha!