Vì thế có người bắt đầu giả bệnh, có người nói đau đầu, có người nói đau chân, tóm lại toàn thân trên dưới tất có chỗ bị đau.
Triệu học sĩ đem quyền lực giao cho Tô Mạt, còn đem thượng phương bảo thước đưa cho nàng , vậy thì có thể tùy tiện đánh người.
Vì vậy cho dù là nhóm hoàng tử công chúa cũng không dám không nghe lời nàng.
“Tô nữ học sĩ, ta thật sự đau bụng”
Vị Thập nhị điện hạ kia đã từng hối lộ qua Tô Mạt mặt mày nhăn nhó cầu
xin, hắn hẹn sẵn là sẽ cùng đi câu cá, cần câu đều đã giấu kĩ rồi.
Tô Mạt nhìn hắn vắt chéo chân, ôm ngực, cười nói:“Bụng đau, như thế nào lại ôm ngực?”
Thập nhị điện hạ phản ứng cũng mau,“Tô nữ học sĩ không biết chứ, bụng đau quá mức, liền hướng lên trên đau.”
Tô Mạt cười cười, bàn tay nhỏ bé vung lên,“Được, ngươi đi đi. Ngày mai đến sớm một chút.”
Thập nhị điện hạ ghé sát vào Tô Mạt, nhỏ giọng nói:“Muốn đi ra ngoài, phải
có giấy của tiên sinh. Ngươi cầu xin tiên sinh viết cho một cái.”
Tô Mạt nghĩ một chút, đến hỏi Triệu tiên sinh, Triệu tiên sinh nói cho nàng đại diện toàn quyền.
Tô Mạt mừng rỡ.
Điều này làm cho các tiểu hoàng tử đều bắt đầu hối lộ nàng, thậm chí bắt đầu ra giá, 5 lượng bạc một tờ.
“Nữ học sĩ, nữ tể tướng, nữ......”
Một đám bọn họ tặng cho Tô Mạt những lời tâng bốc, chọc Hoàng Phủ Giới tức
giận đến nỗi gạt phăng ra, trách cứ nói:“Thứ không có tiền đồ, không
phải học thuộc lòng xong rồi tất cả mọi chuyện đều ổn thỏa sao?”
Vài đứa nhỏ hét lên:“Thất ca chỉ biết nói nghe rõ hay, ngươi nghĩ rằng đầu
óc chúng ta đều có thể đọc thuộc lòng sách sao. Có Thái tử ca ca biết
đọc thì tốt rồi. Chúng ta đọc cái gì chứ? Lại không cần phải phê duyệt
tấu chương? Ngươi xem nhị ca ca...... Hắn cũng không cần học, biết gϊếŧ
người là tốt rồi!”
Có người hì hì cười, chỉ chỉ vào góc Hoàng Phủ Cẩn vẫn đang yên lặng ngồi.
Tô Mạt nhíu mi, trừng mắt nhìn hắn một cái, cả giận nói:“Ngươi, lưu lại.
Năm mươi lượng bạc cũng không được. Những người khác, 5 lượng bạc lấy
đến đây, là có thể lĩnh giấy .”
Vài người bọn họ vừa nghe thấy
lập tức vui mừng đi chuẩn bị, còn một người lại ủ rũ , không biết đã
đắc tội gì với Tô Mạt, cầu nửa ngày cũng không được, liền bắt đầu mặt
dày mày dạn lăn qua lăn lại.
Những người biết đọc sách cũng đã
sớm trở về, cũng không ai quản bọn họ, dù sao bọn họ ngày thường huynh
đệ lông bông với nhau, cũng không vấn đề gì.
Lúc này Tô Mạt đột
nhiên nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn, ôn nhu nói ,“Tiểu nha đầu,
mau chóng thoát khỏi bọn chúng đi, ta mang nàng đi chơi.”