Tĩnh thiếu gia nói:“Trong nhà xảy ra chút chuyện, phải mau chóng về ngay. Nàng về cùng ta......”
Tô Mạt mân mê cái miệng, nói:“Tuy rằng ngươi không nói chuyện gì đã xảy
ra. Nhưng là chuyện của mấy ngày gần nhất, khẳng định rất gấp gáp. Ngươi muốn ngày đêm lên đường không ngừng nghỉ. Ta đi theo sẽ cản trở liên
lụy ngươi. Chẳng bằng ngươi cứ đi trước, ta đi theo Tô gia sẽ đuổi kịp
ngươi sau.”
Tĩnh thiếu gia nhíu mi, rất quyến luyến không rời,“Tô gia nước sông quá đυ.c, nàng một mình ở lại ta không yên tâm.”
Tô Mạt ôn nhu nói:“Ngươi yên tâm, ta không phải kẻ ngốc, ta tự biết bảo vệ bản thân.”
Tĩnh thiếu gia là hoàng tử đương triều, chuyện trong nhà kia chắc chắn là
đại sự. Nếu không Tĩnh thiếu gia một kẻ luôn bình chân như vại lại phải
biến sắc sao, căn bản sẽ không nói cho nàng biết, chỉ có chuyện phải đi
cực nghiêm trọng hắn mới có thể như thế.
Dựa vào tính cách ngày thường của hắn trời có sập cũng không đổi sắc mắt, nàng liền kết luận, khẳng định là đại sự.
Nàng áp sát mặt trên ngực hắn, nhẹ giọng nói:“ Tĩnh Ác ma, ngươi phải cố lên nha. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không có thể nản lòng, ta sẽ cổ vũ
cho ngươi.”
Tĩnh thiếu gia ôm chặt nàng, thật lâu sau, hắn nói:“Ngươi ngủ một lúc đi, lúc ta đi sẽ không nói cáo từ với nàng.”
Hắn không cách nào để nàng nhìn hắn rời đi, chỉ có thể ra đi thời điểm nàng ngủ, dứt khoát lặng lẽ bước đi.
Tô Mạt gật đầu, nhu thuận nhắm mắt lại, cười nói:“Ngươi yên tâm, ta khẳng
định an toàn hơn ngươi a. Ngươi phải bảo trọng cho tốt vào, đến lúc đến
kinh thành, nếu là ngươi có một chút không ổn, cũng đừng trách ta không
khách khí.”
Nàng xoay người nằm gọn trong lòng hắn, tiếp tục
nói:“Ngươi phải nhớ rõ . Ngươi là chỗ dựa vững chãi của ta, nếu ngươi
ngã xuống, ta sẽ chê cười ngươi. Đời này, người quan trọng nhất trong
lòng ta chỉ có ngươi thôi.”
Nàng......
Tĩnh thiếu gia trong lòng dậy sóng, quá kích động cơ hồ không thể khống chế bản thân.
Hắn mấy ngày nay luôn ghen tuông đố kị, luôn cảm thấy nàng trở về nhà, được tổ mẫu cùng phụ thân, huynh trưởng sủng ái, sẽ dần dần xa cách với
mình.
Thì ra......
Hắn vui mừng vô cùng, trong lòng nàng hắn là người quan trọng nhất a.
Hắn cúi người, nhè nhẹ hôn lên má nàng,“Tiểu nha đầu, ngươi chờ ta.”
Tô Mạt lên tiếng, cố gắng từ từ nhắm hai mắt lại,“Ngươi đi đi. Ta rất nhanh sẽ đi tìm ngươi.”
Tĩnh thiếu gia si ngốc nhìn nàng một cái, kiên quyết đứng dậy, ra khỏi
phòng, nói với A Lí:“Phân phó A Tùng đóng giả người hầu của Tô gia, bảo
vệ tiểu thư cho tốt.”