Lưu Hắc Hổ trong lòng hồi hộp, lập tức khẩn trương leo lên.
Tô Mạt nói:“Đương nhiên, làm cường đạo cũng sẽ chia ra tốt xấu. Nếu là
cướp của người giàu chia cho người nghèo, cướp bóc của bọn tham quan, lũ quan ác hại dân hại nước, là hiệp đạo. Nếu là cướp bóc dân chúng, thì
lại là cường đạo xấu xa. Ngươi là thế nào loại nào a?”
Lưu Hắc Hổ nghỉ ngơi chút nói:“Ta là hiệp đạo.”
Tô Mạt cười cười, hỏi lại:“Thật sự sao?”
“Thật -----” Lưu Hắc Hổ đột nhiên nói không được, không biết vì sao, câu Tô
Mạt hỏi lại khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác mát mẻ, cảm thấy
tiểu nha đầu này không đơn giản như vậy, nhìn giống tiểu thiên sứ, thực
tế có thể là tiểu ác ma.
Hắn cảm thấy không rét mà run, nghe được Tô Mạt nói:“Lưu đại thúc, nếu ta nói, kỳ thật ta lừa gạt ngươi, ngươi
sẽ muốn gϊếŧ ta chứ?”
Lưu Hắc Hổ cơ hồ hàm răng va vào nhau :“Sẽ không.”. Chính là càng khẩn trương động tác leo lên.
Đột nhiên, trên tay nhẹ bẫng:“Rầm” Lại bị quăng ngã mạnh xuống.
Lưu Hắc Hổ bị rơi thất điên bát đảo, cả người như tan vỡ ra, còn có chỗ chảy máu.
Hắn thật sự là muốn chết quách đi cho xong, như thế nào lại bại trong tay tiểu nha đầu mới 7, 8 tuổi?
Tô Mạt buồn bã nói:“Ngươi không biết đúng ko. Trong lòng ngươi có hận, có
tức, tính tình nóng nảy, dây thừng này chống đỡ không nổi thì tự nhiên
sẽ đứt. Lần này leo từ từ thôi, đừng cáu giận đó.”
Lưu Hắc Hổ tức giận chửi ầm lên.
Một lát sau, hắn nói,“Ta không cáu giận.”
Tô Mạt lại ném dây thừng xuống, hắn tóm được, tiếp tục để hắn leo lên.
Lần này Lưu Hắc Hổ làm bộ leo lên thật chậm, giả bộ một lúc lâu, thấy dây thừng không đứt, mới tiếp tục leo.
Tô Mạt cười lạnh, hắn lại thăm dò tâm tư của nàng.
Chờ hắn bò đến lúc ngắn hơn lần trước một cút, dây thừng lại bị đứt.
Tô Mạt cười nói :“Lưu đại thúc, ngươi tính tình vẫn rất nóng giận, tuy
rằng có bớt đi một chút, nhưng vẫn nổi cáu a. Ngươi tự hỏi bản thân một
chút, có phải hay không?”
Lưu Hắc Hổ phải thừa nhận răng tiểu nha đầu này quả thực chính là ác ma, có thể đoán được hắn muốn cái gì.
Hắn lại kìm nén thật lâu mới nói:“Ta không cáu giận nữa.”
Tô Mạt buồn bã nói:“Lưu đại thúc, ngươi làm cường đạo, đã hại quá nhiều
người cửa nát nhà tan. Nếu thật sự có báo ứng, liệu bọn họ hiện tại có
thể tới tìm ngươi hay không? vợ chồng Trương Đại Quý tham tài, ngay cả
ngoại sinh nữ*( cháu ngoại (gái)) của chính mình cũng lợi dụng. Bản thân hắn không bản lãnh phải đi tìm các ngươi. Bọn họ bảo các ngươi làm
chuyện xấu, lợi ích bọn họ hưởng hết. Bọn họ so với các ngươi còn xấu xa hơn nhiều. Ngươi tuy rằng là cường đạo, nhưng ít nhất còn có cốt khí,
không ăn trộm, không cầu bố thí. Điểm ấy ta thực kính nể ngươi.”