Tô Mạt nâng nàng dậy, ôn nhu nói:“Ngươi đừng sợ. Tĩnh thiếu gia sẽ đưa ngươi đến nhà bà ngoại ngươi.”
Thủy Muội gật gật đầu.
Nàng hướng Tĩnh thiếu gia nói lời cảm tạ, hắn lộ vẻ lạnh lùng ra mặt, nói
hắn chỉ biết gϊếŧ người, sẽ không cứu người, là Tô Mạt muốn cứu nàng,
cho nên hắn mới đến. Muốn tạ hãy tạ Tô Mạt.
Mà lúc tới gần thuyền, Thủy Muội cảm thấy Tĩnh thiếu gia hơi thở mềm mại rất nhiều, không hề băng hàn như trước.
Nhất là hiện tại, một khối băng, đã biến thành dòng nước.
Nàng xem Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia, thật sự là một đôi trời sinh.
Nàng đánh cái hắt xì.
Lúc này Hồ lang trung tiến vào, Hồ thị cầm vài bộ quần áo đưa Thủy Muội
thay, Hồ lang trung bắt mạch cho nàng, không có vấn đề lớn, chính là bị
suy yếu, Hồ thị cười nói:“Ta nấu cháo, đi bưng tới cho các ngươi ăn.”
Tĩnh thiếu gia liền lôi Tô Mạt đi sang phòng hắn, hắn ngồi xuống ghế, bảo Tô Mạt lau tóc cho hắn
Tô Mạt bĩu môi, chạm vào gáy hắn,“Ngươi cũng có tay mà?”
Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười, nghiêng đầu,“Ướt sũng, thật là khó chịu, khả năng sinh bệnh. Ai, nếu không ai đau lòng. Ta mệt mỏi quá, ngủ.”
Nói xong muốn đi.
Tô Mạt đè hắn lại, hầm hừ nói:“Đừng dùng khổ nhục kế, làm bộ đáng thương.”
Cầm khăn mặt cẩn thận lau tóc cho hắn, lại đem trâm gài tóc gỡ xuống, cởi
bỏ thắt lưng kim loại, tóc giống như thác nước chảy dài xuông lưng.
Nàng cầm lấy lược nhẹ nhàng mà chải, hâm mộ nói,“Tóc đen và dài như vậy, có thể bán thiệt nhiều tiền.”
Tĩnh thiếu gia gân xanh trên trán liền nổi lên.
Tô Mạt lẩm bẩm:“Nếu cắt đi, còn có thể dài thêm.”
Nàng xem xem,“Đến thắt lưng , quá dài .”
Nói xong làm bộ muốn tìm kéo, Tĩnh thiếu gia cầm tay nàng,“Tiểu trứng thối, tiểu ác ma, xem ta trị ngươi như thế nào.”
Tô Mạt cười hắc hắc, rốt cục đã chóc hắn giận. Ha ha!
Nàng ném khăn mặt, bay nhanh chạy ra.
Thủy Muội, Tô Mạt cùng Hồ Tú Hồng, làm quen rất nhanh, các nàng nói rất
nhiều chuyện quê hương, chuyện xưa,“Đến nhà bà ngoại, ta mời các ngươi
ăn rất nhiều bánh ngọt. Ta bà ngoại làm giỏi lắm, sau lại truyền nghề
cho cậu mợ .”