Không biết sau bao
lâu, nàng cảm giác có một cái gì đó đặt trên môi mình, sau đó một dòng
nước ấm chảy vào miệng, nàng tham lam uống lấy, sau đó một luồng khí
nóng từ trước ngực chạy vào trong cơ thể, chậm rãi lưu động, thân thể
đau đớn như bị ngàn kim châm rồi chậm rãi tan biến.
Lại thật lâu
sau nàng mới mở mắt, người mơ màng, cuối cùng cũng tìm được cảm giác như kim đâm đau nhói, sau đó nàng cũng nhớ lại một chút sự tình.
Nàng chậm rãi mở to mắt, rêи ɾỉ một tiếng.
Trương mụ mụ thấy nàng tỉnh lại, liền chạy đến, “Tiểu thư, người tỉnh rồi. Cám ơn trời phật! Hồ đại phu quả nhiên là thần y.”
Tô Mạt tưởng mình như có thêm một cái mạng, Trương mụ mụ nói cho nàng biết là Hồ đại phu đi từ phía sau vào, ông ấy nói là tiện đường qua đây xem
sao, vừa đúng lúc nàng bị bệnh nên đã chẩn bệnh cho nàng.
Nếu Hồ đại phu đến muộn một chút, nàng đã mất mạng rồi.
Trương mụ mụ thở dài: “Hồ đại phu thật sự là một đại phu giỏi”
Lúc xem bệnh, vì tình huống cấp bách, Hồ đại phu bảo các nha hoàn không ai
được ở trong phòng, cũng không ai được nhìn lén, một lúc lâu sau thì Hồ
đại phu mới từ trong phòng đi ra, Tứ tiểu thư liền tỉnh.
Thật sự là phúc lớn mệnh lớn.
Tô Mạt giờ càng có thể kết luận Hồ đại phu thâm tàng bất lộ, mình nhất
định phải học y thuật của hắn ta, có tài năng trong người, có thể rời
khỏi Quốc Công phủ.
Tô Hinh Nhi!Thù này nàng nhất định phải báo.
Nàng cũng hiểu ra nếu bất đắc dĩ phải đối mặt với Tô Nhân Vũ, nàng còn có
thể nói đạo lý, nhưng Tô Hinh Nhi Nhi là một tiểu thư dã man, bốc đồng,
gặp liền tay đấm chân đá, không nói đạo lý, nhất thời nàng chưa nghĩ ra
được biện pháp đối phó.
Sau đó nàng chìm dần vào giấc ngủ.
Ban đêm khi nàng đang ngủ, đột nhiên giật mình vì bị một người ôm vào trong lòng. Nàng mở mắt ra thì thấy một đôi mắt long lanh mênh mông. Người
này thật rất kỳ quái, thoạt nhìn thấy hăn ta dung mạo đẹp như tiên, sau
đó lập tức cảm thấy hắn ta lãnh khốc bá đạo, khí thế lạnh lùng, giờ khắc này lại cảm thấy hắn như cảnh mùa xuân tươi đẹp, khiến cho người ta
phải chú ý tới, như đắm chìm trong gió xuân.
Nàng nghĩ nhất định
mình còn đau nên nằm mơ ác mộng, nếu không thì làm sao có thể có cảm
giác như vậy? Tuy rằng nàng thích xem soái ca (ý chỉ các mĩ nam), nhưng
cũng không có si mê như vậy. Một người đàn ông mang đến ba loại hương
vị.
Nàng nhếch miệng, chịu đựng đau đớn, kêu lên: “Ác ma.”
Thế nhưng hắn ta nhếch môi cười cười: “Tiểu nha đầu, ngươi bị thiếu gia ta ôm vào lòng, lớn lên sẽ phải gả cho ta.