Ái Phi Trẫm Là Đặc Công

Chương 17: Chúc mừng ngươi đã triệt phá được vòng vây đuổi theo ‘lão tử’

“Hình như... Nhận ra!” Do dự một chút, Vệ Lai không thể không ăn ngay nói thật.

Người này nhất định là có quen biết Lam Ánh Nhi, vào giờ phút này ngay cả Vệ Lai nàng cũng cảm thấy một sự quen thuộc rất rõ ràng.

Nhưng như vậy thì có thể thế nào đây?

“Ngươi đến là để bắt lão tử trở về sao?” Dáng điệu Vệ Lai lại tỏ ra cà lơ phất phơ, “Chúc mừng ngươi đã triệt phá được vòng vây đuổi theo lão tử, nhưng đừng nghĩ đến chuyện bắt ta trở về, ta không có ngốc đến nỗi tự đi tìm đường chết đâu!”

“Nàng câm miệng!” Hoắc Thiên Trạm theo bản năng buột miệng thốt ra, thậm chí roi ngựa nắm chặt trong tay như muốn vung lên về phía nàng ngay lập tức. Cuối cùng đã khống chế được cơn tức giận đột nhiên bộc phát, hắn thở dài ra một hơi, rồi bắt đầu thay nàng tìm một cái cớ: “Ánh Nhi, nàng nhất định là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ nên lúc này mới nói bừa như vậy, có đúng không?”

Vệ Lai không hề cảm kích dứt khoát lắc lắc đầu nói:

“Có thể trước kia ta quen biết ngươi, nhưng hiện tại thì không còn nữa. Chắc ngươi cũng là người trong hoàng cung đúng không? Có một lão bà cùng một nữ nhân trói ta ở trên đống lửa, nếu như ta tỉnh lại trễ một chút nữa không chừng đã bị đốt thành tro rồi!”

“Ai dám?” Hoắc Thiên Trạm lúc này mới hiểu ra lời nàng nói ‘thiêu chết’ là có ý gì. Nhưng hai chữ ‘ai dám’ vừa vọt ra khỏi miệng thì lập tức ý thức được lão bà cùng nữ nhân từ miệng nàng nói chính là mẫu thân và hoàng tẩu mình. Đáy lòng thầm than, bọn họ vẫn không chịu bỏ qua cho nàng, khó trách nàng liều mạng có chết cũng muốn trốn khỏi hoàng cung:

“Ánh Nhi!” Giọng nói đã dịu lại đôi chút, “Theo ta trở về đi, Tế Thiên xong Bổn vương sẽ đăng cơ xưng Đế, từ nay về sau không còn ai dám cả gan động tới nàng!”

“Nói đùa gì thế!” Vệ Lai rốt cuộc hiểu được tại sao luôn cảm giác có ràng buộc nào đó với người này, thì ra là tình cảm, Lam Ánh Nhi và hắn đang yêu nhau sao?

Không giống!

Hoặc là nói, Lam Ánh Nhi chưa chắc yêu hắn, nhưng mà hắn thì yêu Lam Ánh Nhi.

“Ta mặc kệ ngươi có xưng Đế hay không! Ta cũng không có vĩ đại đến mức đem may mắn cả đời mới có được để trói buộc vào một người xa lạ đang nắm hoàng quyền như ngươi!” Nàng nhướng nhướng mắt, “Này, anh đẹp trai! Cám ơn anh đã đến tiễn tôi một đoạn, nhưng bây giờ tôi phải đi rồi!”

Khi nói chuyện, không hề có một tia lưu luyến với người đối diện trước mắt.

Giục ngựa, xoay người, vung roi, Vệ Lai nghênh ngang rời đi!