Cô gái lạ mặt từ từ gượng ngồi dậy, quay mặt qua Nhất soái, cô nắm lấy tay cậu, ánh mắt vẫn mang vẻ tuyệt vọng:
- Tôi không biết, tôi bị vứt ra bãi rác, tôi dơ bẩn, tôi không có tên, tôi là ai? Tôi đang ở đâu vậy? Tôi không có tim đâu đừng xem nữa.
Câu nói khiến cả căn phòng sửng sốt. Quả là cô ta tỉnh táo mà sao không có tim, quái lạ. Nhất soái bỗng đuổi hết mọi người ra ngoài. Đóng sầm cánh cửa lớn, cậu ta lại gần cô gái, bằng giọng nói ấm áp, cậu hỏi:
- Bây giờ chỉ có mình tôi và cô, nào nói cho tôi biết cô là ai đi!
- Phì... nói ra anh cũng chẳng tin đâu. Tôi không phải người mà là ma...nơ...canh. - Cô cười nhạt nhẽo, ánh mắt không một chút hi vọng.
Cô đứng dậy, trước ánh mắt hãi hồn của nhất soái. Cô quay người đối diện với cậu. Cô nói:
- Tôi đang ở đâu? Anh là ai? Tại sao lại mang tôi đến đây? À... lại vì mấy cái thú vui nhất thời của con người các anh, đem diện cho tôi ba cái thứ đồ chưng diện lòe loẹt, không thể sử dụng thì vứt đi như rác rưởi. Ghê tởm!
Hạo Thiên kinh ngạc, một cô gái ma- nơ- canh biết nói, có cảm xúc. Cậu đứng dậy, nắm cổ tay trái của cô gái lạ. Mày cậu nhau lại, đôi mắt khẩn cầu:
- Cô cho phép tôi nuôi dưỡng cô nhé! Như một người bạn, thề không đối xử nhưng những người khác. Tôi cô đơn lắm!
Đôi mắt cô xoẹt qua một tia hi vọng, tin vào lời nói của nhất soái. Cô xiết chặt bàn tay của cậu. Đôi dòng lệ lăn trên đôi má hồng, đôi mắt nhòe đi vì lệ đọng. Mặt cô đỏ lên, từng tiếng nấc vang lên từng hồi. Cô xúc động ôm chầm lấy cậu, không biết xử sự thế nào, nhất soái gượng đưa hai tay còn lại lên lưng cô gái. Cô bỗng giật mình khiến cậu phải lập tức buông tay. Cô tươi cười, nhưng đôi mắt vẫn quá vô hồn. Cô như một người mù tuy vẫn thấy mọi thứ.
Nhất soái sai người đem đến cho cô gái một bộ đồng phục gồm: Một chiếc áo sơ- mi trắng, áo khoác sọc ca- rô đỏ và váy sọc ca- rô đỏ. Cô gái khá ngạc nhiên:
- Nhưng thứ quần áo này... cậu thì ra là nói dối.
- Nào... đừng hiểu lầm chứ, tôi định đưa cô đến học viện, trau dồi kiến thức cho cô chứ không phải như cô nghĩ đâu.- Nhất soái cười nói. Cậu nhếc mày nhưng hình như cô không hiểu ý cậu. Cậu bèn lại gần nắm một bên vai áo của cô, tụt xuống. Bị hở một bên vai, cô hét:
- Này! Anh làm gì thế tên biếи ŧɦái kia?
Cậu kề tai cô gái, thì thầm:
- Sắp phải đến trường, cô không thay đồng phục? Tôi thay giúp cô nhé!
Chóp mũi cậu kề chóp mũi cô, ánh mắt của cậu mang đầy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cô gái gạt mặt của nhất soái ra, đứng dậy, la lối:
- Được rồi! Tôi tự thay được. Cảm ơn!!!
Đẩy Hạo Thiên ra ngoài, cô gái đóng sầm cửa lại rồi bước lại chỗ quần áo. Từ từ cô gỡ từng cái cúc trên người, hết cúc để gỡ, cô lột cái áo ấy ra khỏi người để lộ tấm lưng trắng mịn, hồng hào. Tiếp theo đến chiếc váy. Cũng như vậy mà từ từ ra khỏi người cô. Cô mặc lần lượt từng bộ đồ từ trong ra ngoài. Xong xuôi, cô mở cửa thì gặp ngay Hạo thiên nhất soái. Cô bảo:
- Khi thay đồ tôi sực nhớ ra một chuyện...
- Chuyện gì thế? - Tò mò nhất soái hấp tấp hỏi
- Tôi chưa có tên! Hay... anh đặt cho tôi đi.- Cô nói.
- Tiêu Mộc Tranh! Được chứ? - Hạo Thiên quyết định cái tên cho cô.
Cô đỏ mặt, gật gật đầu. Trông vô cùng đáng yêu đến nỗi khiến cậu bị hút hồn. Hoàn hồn, cậu kéo tay cô:
- Tiêu Mộc Tranh, đi thôi!
- Ưm! - Cô đồng ý.