Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 162: Giở trò

Thủy Liên Y mở hai mắt ra liền nhìn thấy một l*иg ngực bình thản, mặc dù trắng nõn nhưng bắp thịt rất rõ ràng.

Ngay sau đó nàng cảm nhận được cảm giác hít thở không thông, eo nhỏ của nàng và sau lưng bị một đôi cánh tay có lực ôm lấy.

Ân Thần Tinh.... Nàng lập tức trở nên hung ác.

"Đáng chết! Ngươi có để ta ngủ hay không?! Ngươi muốn làm ta nghẹt chết sao? Ngươi muốn thừa dịp ta nằm mơ gϊếŧ chết ta à? Ngươi ôm ta như vậy làm cái gì! Buông ta ra, buông ta ra!" Thủy Liên Y đánh vào l*иg ngực của hắn, nhưng dù tay nhỏ bé mềm mại của nàng đã nắm thành quả đấm nhỏ cũng không cách nào mảy may rung chuyển Ân Thần Tinh.

"Thủy Thủy!" lúc này thân thể Ân Thần Tinh nóng ran khó nhịn, bụng dưới căng đau khiến cho hắn chau chặt chân mày.

"Trên người ngươi nóng quá, làm phỏng ta! Buông ta ra!" Thủy Liên Y giãy giụa! Má nó, hắn nhất định là thấy sắc quên nghĩa, thừa dịp nàng ngủ có lòng dạ xấu xa đối với nàng!

"Chúng ta lập tức thành thân! Bây giờ có thể mà!" Ân Thần Tinh lạnh nhạt dùng đôi tay vuốt ve phía sau lưng nàng, cho đến cái mông của nàng.

Trên người Thủy Liên Y trào lên cảm giác tê ngứa, bàn tay to của hắn khiến tóc gáy nàng dựng lên.

"Tiểu Thần! Chuyện như vậy phải chờ chúng ta có chút cơ sở tình cảm rồi nói! Chúng ta mới vừa quen không bao lâu đã phát triển nhanh như vậy. Thật là ……làm cho người ta không chịu được! Tiểu Thần! Ngươi mau buông ta ra, người ta còn chưa có chuẩn bị xong!"

Trong mắt Ân Thần Tinh đều là du͙© vọиɠ!

Du͙© vọиɠ phái nam lần đầu tiên của hắn đều ký thác vào trên người nàng!

"Thủy Thủy! Tối nay đi! Ta... Không nhịn được!"

Ân Thần Tinh tội nghiệp dùng đôi môi cực nóng hôn cái trán của nàng, sau đó hôn cái mũi của nàng, mắt của nàng!

Môi của hắn rất mềm mại, hơn nữa vô cùng nóng bỏng, khiến Thủy Liên Y không nhịn được nhắm hai mắt lại! Nàng muốn trốn tránh nụ hôn của hắn, nhưng lại bị hắn ôm ở trong ngực không cách nào nhúc nhích.

"Đừng như vậy! Như vậy không tốt! Rất không tốt!"

Nàng lên tiếng khuyên giải, mặc dù tên tiểu tử này vừa đẹp trai, vừa quyến rũ, hơn nữa mùi trên người hắn cũng không tồi, da cũng rất tốt, nàng cũng rất ưa thích hắn! Nhưng hắn không phải là món ăn của nàng, nàng cũng không nghĩ mình có thể yêu hắn! Nam nhân như vậy cùng lắm là làm bằng hữu, hoặc là người thân.

Cho dù lúc này hắn vuốt ve nàng, cũng không làm nàng sinh ra một chút xíu ham muốn nào.

Lại nói, nếu chuyện này không phải từ hai người yêu nhau, chỉ là một người nóng nảy thì thật sự không thể sinh ra bất kỳ phản ứng nam châm gì được, cả hai không thể hút nhau!

"Thủy Thủy!" đôi môi của âm Trầm đi tới môi nàng, không để ý sự tránh né của nàng trực tiếp đặt lên. Môi nóng bỏng khiến toàn thân Thủy Liên Y chấn động.

Hắn nhẹ nhàng gặm cắn môi nàng, mặc dù trước kia hắn chưa từng làm chuyện như vậy với bất kỳ nữ nhân nào, nhưng bản năng nam tính sai khiến hắn làm vậy!

Cảm thấy nàng bởi vì khẩn trương mà đôi môi khép chặt, đầu lưỡi của hắn thử thăm dò, liếʍ môi nàng.

Tuy rằng Thủy Liên Y nói nàng đối với hắn không có tình yêu, nhưng phản ứng bản năng thì vẫn còn!

Cô nam quả nữ, hơn nữa nam còn đẹp trai đến mức khiến nàng không cách nào ghét. Khi tìиɧ ɖu͙© thống lĩnh lý trí, cảm giác cũng thay đổi!

Ngọc nữ thuần tình thành sắc nữ, thiếu niên thuần khiết cũng thành sắc lang!

Khi bàn tay Ân Thần Tinh khẽ xoa thân thể nàng, đầu óc nàng ngưng vận chuyển một lúc. Chỉ có thể mờ mịt nhìn gương mặt vô cùng tuấn lãng kia!

Khi bàn tay hắn khoác lên mông nàng, nàng thét chói tai ra tiếng.

# đã che giấu #

"Ừ!" Thủy Liên Y hừ nhẹ. Cặp mắt đẹp sáng trong suốt, giờ phút này trở nên mê ly như sương. Máu tóc như tơ của nàng, hiện tại xốc xếch xõa tung trên gối.

Tại sao lúc hắn ấn môi ở trên môi nàng, trên cổ, xương quai xanh, tim của nàng lại đập nhanh, mặt lại đỏ và nóng như thế! Nàng cảm thấy hơi sức toàn thân đều giống như bị rút hết!

# đã che giấu #

Thủy Liên Y e lệ rêи ɾỉ ra tiếng, hai gò má đỏ tươi như đào.

"Thủy Thủy! Nàng thật đẹp!" Thanh âm của hắn hoàn toàn trở nên khàn khàn.

"Không.....!" Thanh âm của nàng cũng khàn khàn, nghe vào trong tai Ân Thần Tinh lại thật quyến rũ.

Hắn không quan tâm nàng nói gì, lại hôn nàng, ngăn chặn tất cả lời nói của nàng.

# đã che giấu #

Trừng lớn cặp mắt, Thủy Liên Y cảm thấy ngón tay của hắn giống như con sâu đυ.ng chạm vào nàng.

Đáng chết! Hắn bắt đầu công chiếm rồi!

Không chỉ như thế, môi của hắn từ từ trượt tới trước ngực của nàng.

Điểm đỏ trước mắt thật hấp dẫn hắn, khiến hắn nhẹ nhàng hôn một cái.

A! Tên lưu manh này! Thủy Liên Y bị hắn trêu chọc đến không nhịn được. Nàng hoài nghi hắn có phải thật sự chưa từng chạm qua nữ nhân hay không, có phải hắn chưa nạp phi nhưng đã léng phéng với N mỹ nữ rồi hay không! Bằng không vì sao động tác quyến rũ nàng lại thành thạo như thế.

"Ân Thần Tinh!" Nàng vươn tay nắm tóc hắn, hung hăng kéo.

Hắn lại dám tập kích ngực của nàng! Mặc dù nàng thiếu chút nữa đã bị hắn dụ dỗ, mặc dù nàng thừa nhận thân thể của mình có chút dị thường, tựa hồ bị hắn quyến rũ có phản ứng. Nhưng đầu óc nàng vẫn còn tỉnh táo!

Tựa hồ trước kia nàng từng có cảm giác như vậy! Dường như nàng cũng bị người nào đó vuốt ve và hôn như thế! Nhưng vì sao nàng không thể nhớ nổi đó là ai?!

Cảm giác không thể gạt người! Nàng luôn cảm thấy trong tim mình có ai đó, cho nên nàng không thể bị nam nhân khác đối đãi như thế!

Khi hắn hôn môi nàng, đưa đầu lưỡi vào quấn lấy nàng....

"Ân Thần Tinh!" Nàng dùng răng cắn đầu lưỡi của hắn, không để cho hắn thăm dò vào nữa.

"Ừ!" Tiểu Âm Trầm đau đến cau mày.

"Thủy Thủy! Sao vậy?"

"Ta... Chúng ta không thể như vậy! Ta.... Không thương ngươi!" Bộ dạng nàng nhếch nhác từ trong ngực hắn chui ra, đắp lại cái mền lên người.

Tất cả ham muốn, du͙© vọиɠ vừa nãy như bị hắt một chậu nước lạnh! Mặt Ân Thần Tinh trong nháy mắt đen lại.

"Thủy Thủy! Không phải nàng đã đồng ý gả cho ta sao!"

"Ta... Đồng ý lúc nào, là ngươi khăng khăng làm theo ý mình!" Thủy Liên Y cảm thấy nàng không thể vì sợ tổn thương tim của hắn mà cho hắn hi vọng, nếu làm như thế tức là nàng đang hại hắn! Thật ra có lúc tàn nhẫn một chút sẽ tốt hơn! Nếu không thì chỉ có thể hại người mà không có thể cứu người!

Lòng Ân Thần Tinh đúng là bị thương rồi! Hắn không biết vì sao mình toàn tâm toàn ý vì nàng, lại không đổi được tình yêu của nàng!

"Thủy Thủy! Tại sao? Không phải nàng đã quên mất tất cả mọi chuyện trong quá khứ sao? Nếu đã quên, vì sao không thể thử tiếp nhận Thần Tinh? Chẳng lẽ trong lòng nàng vẫn còn nhớ đến hắn!"

"Hắn?" Thủy Liên Y nghi ngờ, "Tiểu Thần! ‘ hắn ’ mà ngươi nói là ai?"

Ân Thần Tinh im lặng, vẻ mặt bi thương từ trên giường đi xuống.

Không mặc y phục đứng ở bên giường nhìn Thủy Liên Y, trong mắt có bi thương.

"Thủy Thủy! Nàng đã quên, thì không cần nhắc tới! Chuyện đã qua không cần suy nghĩ nữa!" Nói xong xoay người rời đi!

Trong nháy mắt khi xoay người, khóe mắt hắn có ánh lệ! Hắn sẽ chờ! Chờ đến ngày nàng tiếp nhận hắn!

Thấy Ân Thần Tinh đi ra khỏi tẩm cung, trong lòng Thủy Liên Y đột nhiên có chút chua xót.

Từ khi nàng tỉnh lại, gặp được nam nhân này, hắn vẫn luôn quan tâm nàng, vô cùng che chở nàng! Vậ mà nàng lại tổn thương hắn như vậy, có phải quá đáng hay không!

Độc nhất là lòng dạ nữ nhân, câu này quả không sai, ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết[1]. Mặc dù nàng chỉ là tôn trọng tâm ý của mình, nhưng chính bởi vì sự ích kỷ của nàng mà làm Ân Thần Tinh tổn thương!

Nàng phải làm thế nào mới có thể đền bù cho hắn, khiến hắn vui vẻ?

Đột nhiên, Thủy Liên Y nở nụ cười, nàng nghĩ tới một biện pháp!

[1]Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết: câu này xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn gϊếŧ Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị gϊếŧ. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không gϊếŧ Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.