Hoa Khôi Nắm Quyền: Vương Gia Người Thật Xấu!!

Chương 110: Chuẩn bị đi Xích thành

Thủy Liên Y, sau khi hắn thu lực liền chầm rãi gục xuống, Ngao Cẩn Phong đem nàng ôm lấy, cởi trường bào tuyết trắng của mình bao lấy thân thể gầy yếu của nàng, sau đó nhẹ nhàng đem nàng đặt ở trên cỏ khô.

Nàng cảm thấy thật mệt mỏi, buồn ngủ quá a! Mí mắt giống như bị người dùng tay nhỏ bé kéo lại,không mở ra được, chậm rãi liền chìm vào giấc ngủ.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thủy Liên Y, ánh mắt Ngao Cẩn Phong trở nên thâm thúy! Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, trên mặt của nàng còn có dấu vết máu đã khô cạn.

"Không biết muội có phải Tiểu Y muội muội hay không! Nhưng là ta không thể coi thường sự tồn tại của muội, càng không thể nhìn thấy muội bị gϊếŧ hại!" Hắn lấy khăn tay ra chà lau vết máu trên mặt Thủy Liên Y, thấy được miệng vết thương giống vết cào.

"Trên khuôn mặt xinh đẹp như vậy không thể lưu lại vết sẹo!" Lấy ra một lọ nước thuốc tự mình bào chế bôi cho nàng, thẳng đến khi nước thuốc hoàn toàn thẩm thấu.

Nhìn khuôn mặt Thủy Liên Y, Ngao Cẩn Phong lâm vào trầm tư. Nàng rốt cuộc là ai? Rõ ràng trên người nàng không có u buồn cùng nhu nhược như Tiểu Y muội muội, nhưng là hắn lại không thể không quan tâm nàng! Hắn biết rất rõ nàng nhất định không phải Tiểu Y muội muội, nhưng là hắn lại không thể bỏ mặc nàng bị bất kì thương tổn gì!

Ánh mắt liếc xuống chân của nàng, mặt trên có vết máu đã khô cạn. Cầm cổ tay của nàng, mày hắn nhíu chặt! Theo mạch đập, nàng hẳn đã sảy thai! Đứa nhỏ đã không còn?

Quỷ Khϊếp Tán? Trên khuôn mặt tuyệt thế của Ngao Cẩn Phong run rẩy một chút.

"Tiểu Y! Thực xin lỗi! Ta không nên cho Ngọc Linh Nhi loại thuốc này! Chỉ là......!" Hắn nhíu mày, Quỷ Khϊếp Tán là hắn tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo, tuy rằng lúc độc bắt đầu phát tác giống như kịch độc làm cho người ta ngất đi, nhưng là sẽ không làm cho nàng sinh non! Chẳng lẽ còn có nhân tố khác?

"Chờ muội tỉnh, ta tìm một chỗ cho muội điều dưỡng!" Nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của nàng, trong mắt Ngao Cẩn Phong tràn đầy thương tiếc.

Nhìn thoáng qua Kiêu Dương đứng thẳng bên cạnh, hai tròng mắt trong suốt của Ngao Cẩn Phong híp lại, Sở Húc Nhật, hắn đã chết sao?

Khi Thủy Liên Y tỉnh lại lần nữa, thân thể đã thoải mái rất nhiều. Chỉ là khi nàng ngồi dậy, bụng vẫn là run rẩy một chút!

"A!" Che bụng đau đớn, Thủy Liên Y nhíu mày. Sau khi ngồi xuống, phát hiện áo choàng trên người chảy xuống. Là cẩm bào giống như tuyết. Hoảng hốt nhớ tới, chính mình đυ.ng phải nam tử áo trắng Ngao Cẩn Phong kia.

Nhìn chung quanh một chút, phát hiện mình hình như đang ở trong một ngôi miếu đổ nát! Thật cẩu huyết a, trước kia xem tivi, luôn thấy xuất hiện những thứ như miếu sơn thần! Hơn nữa đều là rách mướp! Không nghĩ tới nàng cũng có thể trải qua tình cảnh như thế.

Kiêu Dương đâu? Ngao Cẩn Phong đi nơi nào? Thủy Liên Y vịn vào cây cột bên cạnh đứng lên, cảm giác dưới thân vẫn là đau đớn như cũ. Hốc mắt nóng lên, nàng biết đứa nhỏ của mình đã không còn, một cước kia của Ngọc Linh Nhi làm cho nàng mất đi cục cưng của nàng cùng Dạ!

Vịn vào vách tường, khó khăn bước từng chút đi tới cửa.

Bên ngoài ánh mặt trời chói mắt khiến cho hai mắt nàng híp lại, đợi nàng thích ứng với ánh sáng kia, phát hiện trước mắt là một con đường nhỏ bằng phẳng.

Đây là đâu? Ân Xích quốc sao? Thủy Liên Y vịn cửa mà đứng! Ngao Cẩn Phong mang theo Kiêu Dương đi nơi nào? Chẳng lẽ đem nàng một mình một người ném ở địa phương chim không ỉa phân, gà không đẻ trứng, rùa không lên bờ này sao! Tuy rằng Ngao Cẩn Phong đã cứu nàng, nhưng là hắn cũng không thể đem Kiêu Dương mang đi a! Đó là ngựa của Sở Húc Nhật!

Vừa nghĩ tới Sở Húc Nhật, Thủy Liên Y càng thêm khó chịu, trong lòng giống như bị cái gì xé rách! Hắn tại sao vì bảo hộ nàng mà mạng cũng không cần, hắn rời đi như vậy làm cho nàng đời này làm sao có thể an lòng!

Ôm bụng của mình, nàng thậm chí còn chưa kịp cảm nhận cảm giác sung sướиɠ khi được lên làm mẫu thân, vậy mà đã khiến nàng phải chịu nỗi đau mất đi đứa nhỏ! Đau đớn trong lòng tràn ra như nước vỡ đê,khiến cho nàng bất lực ngồi trên mặt đất khóc.

Xa xa tựa hồ truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng xe xóc nảy, Thủy Liên Y sửng sốt một chút, trên con đường nhỏ xuất hiện một chiếc xe ngựa đang đi tới gần.

Bộ dạng hiện tại của nàng có phải là nên tránh đi hay không? Không biết nơi này có phải Ân Xích quốc không? Vạn nhất vẫn là cảnh địa của Sở Mặc quốc, tên cầm thú Sở Thánh Hạo kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng!

Nghĩ đến đây, nàng xoay người đi vào trong miếu đổ nát.

"Tiểu Y......!" Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng la, Sao nghe quen tai như vậy?

Thủy Liên Y lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại.

"Tiểu Y!" Mành xe ngựa được xốc lên, một người lộ mặt ra.

"Hương...... Hương di?" Thật là kinh ngạc! Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp Hương di! Thủy Liên Y từ từ bước tới, xe ngựa cùng lúc cũng dừng lại ở bên cạnh nàng.

"Tiểu Y! Con làm sao lại ở trong này?" Hương di từ trên xe ngựa xuống dưới, bắt lấy tay Thủy Liên Y, vẻ mặt khϊếp sợ.

"Hương di! Một lời khó nói hết!" Hai mắt Thủy Liên Y đẫm lệ, lúc này gặp được Hương di, thật giống như gặp được một người thân! Nàng nhào vào trong lòng Hương di, nước mắt ào ào tuôn rơi.

Nhìn đến Thủy Liên Y đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, còn có vết máu, không biết đã có chuyện gì xảy ra với nàng.

"Tiểu Y! Ta muốn đi Xích thành ở Ân Xích quốc! Con có muốn đi cùng ta hay không?"

Thủy Liên Y gật gật đầu! Lúc này không biết Ngao Cẩn Phong cùng Kiêu Dương đã đi nơi nào, cũng không biết hắn có trở lại tìm nàng hay không! Nàng thực sợ hãi, Nàng không muốn phải một mình chờ đợi ở chỗ này.

"Lên xe đi!" Hương di mang theo nàng ngồi trên xe ngựa sau đó nói với phu xe: "Có thể đi rồi!"

Hương di vừa nói xong, bên ngoài xa phu đánh xe tiến về phía trước.

Ngồi ở trên xe ngựa, Hương di hỏi Thủy Liên Y rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Thủy Liên Y đem chuyện mình oan uổng bị hãm hại nói cho Hương di, đồng thời khẩn cầu Hương di thay nàng giữ bí mật!

Hương di không nghĩ tới trong mấy ngày ngắn ngủn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, không khỏi thương tâm thay cho Tiểu Y.

"Tiểu Y! Sau này con có tính toán gì không?"

Thủy Liên Y cắn môi "Chờ dưỡng tốt thân thể, con sẽ đi Uyên thành tìm Tiểu Dạ! Hương di! Ngươi có thể tạm thu lưu con được không?"

Hương di gật gật đầu, "Ta chuẩn bị đi Tử Hương Uyển ở Xích Thành, nơi đó là thanh lâu! Tiểu Y nguyện ý đi cùng ta sao?"

Thanh lâu? Thủy Liên Y cười khổ, nàng vừa mới thoát khỏi thanh lâu bao lâu a, lại một lần nữa trở về nơi đó sao? Nhưng là nếu không đi cùng Hương di, nàng có thể đi nơi nào?

"Hương di! Con đi cùng với người!"

Nhìn Thủy Liên Y ai oán, Hương di thở dài!

"Tiểu Y! Bất kể thế nào con cũng là Sở Vương phi, ở Ân Xích quốc trăm ngàn lần không thể đề cập tới Sở Mặc quốc! Hai nước có mâu thuẫn rất sâu! Ta cũng chỉ bởi vì muội muội mới có thể đi vào Ân Xích quốc, hai nước cũng không qua lại giao hảo!"

Thủy Liên Y gật đầu! Theo sự tình ở sông Thâm Du có thể thấy được, nếu Sở Thánh Hạo không kiêng kị Ân Xích quốc vài phần chỉ sợ sẽ đuổi gϊếŧ đến bờ bên kia bắt nàng.

"Hương di! Người yên tâm! Con sẽ không mang thêm phiền toái đến cho người!" Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, “Hương di!"

"Ừ?"

"Về sau người gọi con là Thủy Thủy! Đừng kêu Tiểu Y!"

"Được!"

"Còn có! Hương di! Người có mặt nạ da người không? Cái có thể làm người ta thay đổi dung mạo gì đó!" Thủy Liên Y cảm thấy mình phải dịch dung, trên TV không phải đều diễn như vậy sao, để tránh mang đến phiền toái cho mình.

"Mặt nạ da người?" Hương di sửng sốt một chút. Lại nhìn khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Thủy Liên Y, trong lòng biết rõ dung mạo của nàng sẽ mang đến phiền toái! "Muội muội của ta tinh thông thuật dịch dung! Đến Tử Hương Uyển, chúng ta tìm nàng thử xem?"

"Cám ơn người, Hương di!"