Thái hậu nương nương trong cung cho truyền, tuyên Sở Vương Sở Mị Dạ vào cung!
Thủy Liên Y sửa sang quần áo cho Sở Mị Dạ, tựa như nàng dâu mới cưới bảo hắn trở về sớm chút!
Sở Mị Dạ thâm tình hôn nàng, vội vã vào cung!
Đi tới Từ Ninh cung, phát hiện người bên cạnh Thái hậu không ít!
Hoàng đế Sở Thánh Hạo ở đây, hoàng hậu Ngọc Linh Nhi ở đây, Tam vương gia Sở Húc Nhật cũng ở đây.
Sở Mị Dạ đi vào Từ Ninh cung, cảm thấy không khí rất quái dị.
"Sở Vương lâu vậy mới đến! Khiến Thái hậu đợi lâu như vậy! Không biết có phải triền miên khó xa với vương phi không?" giọng nói của Ngọc Linh Nhi quái gở. Lời nàng vừa nói xong, sắc mặt mấy người tại chỗ cũng thay đổi!
Thái hậu mặc dù không nói ra, nhưng Sở Mị Dạ nhìn ra được, biểu tình của Thái hậu tựa hồ có chút không vui khi hắn đã trễ! Chỉ sợ Thái hậu thật trách tội Thủy Liên Y ở trong lòng, Sở Mị Dạ không khỏi cãi lại.
"Mẫu hậu! Nhi thần đêm qua uống rượu quá độ, sáng sớm dậy trễ rồi! Không liên quan ai!" Nói xong lời này, một đôi lạnh lùng mắt quét về phía Ngọc Linh Nhi!
Bị hắn lạnh lùng đảo qua, Ngọc Linh Nhi đột ngột lui về phía sau, núp sau lưng Sở Thánh Hạo.
Tam vương gia Sở Húc Nhật thấy bộ dạng Ngọc Linh Nhi, lộ ra cười lạnh, Ngọc Linh Nhi đối với Sở Vương còn rất e ngại! Cũng không biết mục đích nàng lên tiếng kɧıêυ ҡɧí©ɧ là gì? Chỉ vì khoái trá miệng lưỡi sao?
"Dạ nhi!" Thái hậu gọi Sở Mị Dạ vào trước giường, trong mắt có cưng chiều.
"Mẫu hậu!" Ngồi ở bên giường Thái hậu, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thái hậu ngồi dậy vuốt ve tóc của hắn, “Dạ nhi! Con thật quyết định nạp nàng làm phi lần nữa sao? "Thái hậu không cần nói rõ, trong miệng nàng chính là chỉ Thủy Liên Y.
Sở Mị Dạ gật đầu một cái "Không giấu giếm mẫu hậu! Nhi thần và nàng đã có quan hệ da thịt!"
Xoảng! Ly trà trong tay Sở Húc Nhật rơi xuống đất, nước trà dội lên áo khoác hắn!
Cung nữ một bên cuống quít chạy tới dọn dẹp.
Trên mặt Ngọc Linh Nhi lộ ra vô cùng ghen ghét, nhìn Sở Húc Nhật luống cuống, nàng càng có thêm chút dữ tợn, Húc vương quan tâm nữ nhân kia đấy! Nếu không tại sao lại đổ ly trà!
"Húc nhi! Con làm sao vậy?" Thái hậu có chút nghi hoặc nhìn Sở Húc Nhật.
Sở Húc Nhật cười một cái với Thái hậu "Mẫu hậu! Vừa rồi nước trà làm bỏng lưỡi ta!"
Thái hậu lắc đầu một cái, lại nhìn về phía Sở Mị Dạ "Nhất định phải phong phi sao?"
Sở Mị Dạ gật đầu, trên mặt lạnh lùng có cố chấp. "Nhi thần không muốn không vâng lời mẫu hậu! Nhưng.... Nhi thần rất ưa thích nàng, nàng là cô gái cực tốt! Tin tưởng mẫu hậu cũng sẽ thích nàng!"
Nhìn bộ dạng cố chấp của hắn, cũng biết tính tình hắn, Thái hậu không khỏi thở dài một cái. "Có rảnh mang tới để mẫu hậu và nàng hàn huyên một chút! Khụ khụ..." Thái hậu yếu đuối ho lên.
Sở Mị Dạ cuống quít vỗ sau lưng cho nàng "Nhi thần biết! Nhất định sẽ mang nàng tới thỉnh an mẫu hậu! Mẫu hậu bảo trọng thân thể!"
Ngọc Linh Nhi bện cạnh trợn to hai mắt, tại sao có thể như vậy? Thái hậu nghe được Sở Mị Dạ tiếp nữ tử thanh lâu đó về trong phủ vốn giận tím mặt! Tiệc thọ lần trước gặp Thủy Liên Y không nói gì cả thì cũng thôi đi! Hôm nay gặp Sở Vương còn thuân theo chiều gió, còn bảo Sở Mị Dạ đem Thủy Liên Y vào cung! Thái hậu từ lúc nào đã thành gió chiều nào theo chiều đó? Lập trường không ổn định rồi!
"Mẫu hậu....." Ngọc Linh Nhi muốn lên tiếng, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh như băng Sở Mị Dạ bắn tới nên dừng lại. Ánh mắt kia làm cho người ta giống như không mảnh vải đứng ở trong bão tuyết, băng hàn thấu xương.
Sở Thánh Hạo là vua một nước, có bề ngoài nho nhã và tâm tư cẩn mật. Thấy biểu tình của hoàng hậu Ngọc Linh Nhi, trong lòng thoáng qua một tia nghi ngờ! Nhìn Sở Mị Dạ, trong mắt hẹp dài của hắn có một tia sáng không dễ dàng phát giác.
"Sở Vương!" Sở Thánh Hạo lên tiếng "bệnh tình của mẫu hậu hiện tại đã ổn định! Có Công Tử Cận trị liệu thân thể sẽ càng ngày càng khỏe! Uyên thành là cứ điểm biên quan quốc gia. Không biết Sở Vương ngày nào lên đường!"
Thái hậu hít sâu một hơi nhìn hoàng thượng, nên tới tóm lại đã tới! Con trai của nàng nhất định phải rời khỏi nàng! Vô cùng không nỡ nắm tay Sở Mị Dạ.
Sở Mị Dạ nắm tay Thái hậu vỗ vỗ "Thân thể mẫu hậu dần dần khang phục, Bổn vương cũng yên lòng! Ba ngày sau, Bổn vương sẽ trở về Uyên thành!"
Sở Thánh Hạo gật đầu một cái, "đến lúc đó, trẫm đi từ giã hoàng đệ!"
Mắt thấy chuyện xảy ra trước mắt, Sở Húc Nhật chợt đứng lên, "Nếu thân thể mẫu hậu khang phục, Bổn vương cũng không còn chuyện gì! Mặc dù Điềm thành không phải cứ điểm biên quan, chỉ là luôn để Thừa tướng xử lý cũng không thỏa đáng! Không bằng ba ngày sau Bổn vương và Sở Vương cùng nhau lên đường, trở về Điềm thành!"
Nói dứt lời, Sở Húc Nhật đưa đẩy nhìn hoàng thượng Sở Thánh Hạo, "Để hoàng thượng cùng từ giã, tiết kiệm rất nhiều phiền toái!"
Ngọc Linh Nhi không ngờ Sở Húc Nhật đột nhiên nói đi, mục đích của nàng chỉ muốn khiến Sở Vương rời đi, thấy Húc vương muốn rời khỏi, lúc này thậm chí có chút nóng nảy! "Điềm thành của Húc vương gió êm sóng lặng, không bằng ở bên mẫu hậu lâu hơn!"
Không biết có phải là vội vàng rên mặt nàng quá mức rõ ràng không, Sở Thánh Hạo nắm tay Ngọc Linh Nhi, trong mắt lóe lên ý lạnh "Húc vương rời Điềm thành đã lâu, mặc dù có Thừa tướng trấn thủ, nhưng dù sao không phải kế hoạch lâu dài, khó tránh khỏi sẽ sanh ra chi tiết!"
Hừ! Sở Húc Nhật cười lạnh. Tuy nói là một mẹ sinh ra, nếu như không phải mẫu hậu mong đợi bọn họ trở lại, sợ rằng hoàng thượng đời này cũng không nguyện ý bọn họ bước vào Mặc thành một bước!
Ngọc Linh Nhi cảm nhận được đau đớn từ chỗ bị nắm, nhíu mày, không dám ra tiếng.
Không khí trong cung có chút xấu hổ, ba huynh đệ có ý nghĩ của mình.
Trong mắt Thái hậu lóe lên một tia buồn bã, gọi bọn họ vào trước giường.
"Ba ngày sau, ai gia tiễn các con!" Rõ ràng đều là con trai của mình, nhưng hoàng thượng chỉ có một! Vương của Mặc thành cũng chỉ có một! Vừa nghĩ tới ba ngày sau hai đứa con trai phải ngàn dặm xa xôi đường ai nấy đi, trong mắt của nàng không nhịn được lóng lánh nước mắt.
"Mẫu hậu!" Sở Mị Dạ và Sở Húc Nhật quỳ gối trước giường Thái hậu, nhìn mặt tái nhợt của Thái hậu, hốc mắt có chút ướŧ áŧ.
Bọn họ là đứa bé hiểu chuyện, biết mẫu hậu khổ não! Kể từ khi Thái Thượng Hoàng qua đời, một mình Thái hậu dưỡng dục ba người bọn họ!
Vì sợ bọn họ tranh quyền đoạt vị, Sở Thánh Hạo mười bốn tuổi đã được phong làm hoàng đế! Chặt đứt hy vọng của hai vương gia khác!
Hai năm sau Sở Mị Dạ được phong làm Sở Vương, đi cứ điểm Uyên thành ở biên quan xa xôi! Sở Mị Dạ gần mười bốn tuổi đã gánh vác trách nhiệm nặng nề bảo vệ quốc gia! Ra trận gϊếŧ địch, Cửu Tử Nhất Sinh!
Lại qua hai năm Sở Húc Nhật được phong làm Húc vương, đến Điềm thành có phong cảnh như vẽ quốc thái dân an! Ở nơi đó ăn uống ngon lành, tiêu sái sung sướиɠ!
Nhìn hai nhi tử sắp rời đi, trong lòng Thái hậu rất không vui! Đều là xương thịt mình, nàng hy vọng sinh đồng thời nhìn thấy bọn họ ở bên cạnh mình cưới phi sinh con cỡ nào, mình cũng có thể ngậm kẹo đùa cháu bảo dưỡng tuổi thọ! Chỉ là! Đó tựa hồ là một giấc mộng xa xôi!
"Mẫu hậu! Bảo trọng thân thể!" Sở Mị Dạ đưa tay lau đi lệ chảy xuôi trên gương mặt Thái hậu, căng thẳng trong lòng!
Ánh mắt như có như không của Sở Húc Nhật liếc về hướng Sở Thánh Hạo, phát hiện sắc mặt hắn tối tăm. Không giống bình thường, Sở Húc Nhật run lên trong lòng, tựa hồ có chuyện gì sắp xảy ra!