Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt

Chương 33: Chó nhà ai chạy loạn?

Long Trác Việt cười híp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, vui vẻ đến chu cả môi lên, được Noãn Noãn khen ngợi, tâm tình của hắn thật giống như đang đi trên mây nha.

Thông minh! Noãn Noãn khen hắn thông minh nha! Tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên có người bảo hắn thông minh a.

Tâm tình đang rất tốt, Nhan Noãn Noãn đối với Long Trác Việt cũng có chút phá lệ, đối với hắn mà nói thì đây quả là phần thưởng đặc biệt nha, cảm giác thật hưởng thụ mà.

Chỉ là cảm giác tốt đẹp như vậy lại đột nhiên bị người khác phá vỡ, Long Trác Việt không che giấu bất mãn, nhìn người mới tới khó chịu nói: “Đáng ghét, là chó nhà ai chạy loạn vậy?”

“Phốc!” Nhan Noãn Noãn cực không nể mặt người khác, cười lớn thành tiếng, nói chuyện thật độc a! Long Trác Việt kia cư nhiên mở to mắt, bộ dáng thập phần đơn thuần nói ra một câu như vậy khiến cho Nhan Noãn Noãn cảm thấy hắn lúc này cực kỳ đáng yêu, nhịn không được nhéo nhéo má hắn mấy cái liền rồi mới buông tay nhìn người vừa mới tới.

Nhan Noãn Noãn đánh giá người mới tới một lượt mới nhận ra thân phận của hắn, Nhan Ngọc Thông, con trai thứ tư của Nhan Hướng Thái!

Nhan Ngọc Thông môi hồng, răng trắng, mày kiếm đen dày, hai mắt sắc như dao, vẻ anh tuấn còn đi kèm lỗ mãng.

Nhan Ngọc Thông này là tiêu biểu của loại người ỷ gia thế ăn trơi chắc táng, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thói rữa vô cùng. Hắn thường xuyên ỷ vào sự sủng ái của Nhan Hướng Thái và thế lực của Vũ Dương hầu phủ để cùng đám công tử con nhà quan khác ăn uống, đánh lộn, ở kinh thành hoành hành ngang ngược khiến dân chúng căm phẫn mà chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Nhan Ngọc Thông này tuy là con của thứ thϊếp nhưng lại là con trai độc nhất của Nhan Hướng Thái nên Nhan Hướng Thái luôn coi hắn là bảo bối, để trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Nhan Hướng Thái cưng chiều hắn hết mực, cho dù hắn có ở ngoài sinh sự cũng chưa từng mắng chửi mà luôn giúp hắn dọn dẹp hậu quả khiến Nhan Ngọc Thông ngày càng trở nên kiêu ngạo hơn cả.

Ngoài Nhan Ngọc Thông thì Nhan Hướng Thái còn có một người con nuôi nữa là Nhan Ngọc Phong, có điều Nhan Ngọc Phong từ lúc trưởng thành đã rời khỏi Nhan gia, nhiều năm rồi vẫn chưa trở lại. Nếu hỏi trong Vũ Dương hầu phủ này còn có người được coi là ‘tốt’ thì Nhan Ngọc Phong chính là đáp án duy nhất. Trong trí nhớ của Nhan Noãn Noãn, hắn mỗi lần gặp nàng đều khẽ mỉm cười, là người duy nhất không lấy việc khi dễ nàng làm thú vui.

“Hỗn đản, ngươi nói ai là chó hả?” Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt nhục mạ nhất thời xù lông như bị chạm phải đuôi mèo, đi nhanh tới trước mặt Long Trác Việt giận dữ hét lên.

Long Trác Việt nhìn Nhan Ngọc Thông, vô tội nói: “Ta lại không có nói ngươi, ngươi kích động như vậy làm gì?” dứt lời liền trưng ra bộ mặt ‘ngươi thật là tự mình đa tình đi’ khiến Nhan Ngọc Thông tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh.

Nhan Ngọc Thông còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy Long Trác Việt kêu lên: “Nha, ta hiểu rồi, nguyên lai ngươi lại tự nhận mình là chó nha!” nói rồi đi tới hai bước, đưa tay vỗ vỗ vai Nhan Ngọc Thông vẻ thông cảm nói: “Ra là một tên ngốc, thật đáng thương a!”

Long Trác Việt thương hại nhìn Nhan Ngọc Thông khiến hắn xém chút tức chết, mặt nổi đầy gân xanh. Long Trác Việt nói xong lại chạy tới bên cạnh Noãn Noãn, kích động kéo tay nàng nói: “Noãn Noãn, nàng trước kia nói ta không ngốc hóa ra không phải là gạt ta, ta đến bây giờ mới biết được ngốc tử chính là nói những người như hắn a!” ngón tay đẹp chỉ chỉ vào Nhan Ngọc Thông, đôi mắt đen lóe sáng như bảo thạch trong đêm tối.

Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhìn Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt chọc tức mà không khỏi cười nhẹ thành tiếng. Long Trác Việt này thật là biết bày trò nha.

“Ngươi mới chính là tên ngốc!” Nhan Ngọc Thông tức giận trừng mắt mắng Long Trác Việt.

Long Trác Việt không chớp mắt nhìn Nhan Ngọc Thông, không hề bị lời nhục mạ của hắn làm cho giận dữ hay hoảng sợ chút nào, nhìn một lúc lâu rồi mới kéo cánh tay Nhan Noãn Noãn nói: “Noãn Noãn, chúng ta trở về đi, không nên chấp nhặt cùng một tên ngốc, người không biết còn tưởng chúng ta bị ngốc ấy chứ.”

Lời này của Long Trác Việt thật sự khiến Nhan Ngọc Thông nổi trận lôi đình.

“Long Trác Việt, ngươi muốn chết hay sao mà dám mắng ta là tên ngốc hả?” Nhan Ngọc Thông hùng hổ túm lấy áo Long Trác Việt khiến Long Trác Việt sợ mở to hai mắt nhìn hắn.

“Oa, gϊếŧ người! Noãn Noãn cứu mạng a!” Long Trác Việt thét lên chói tai, nước mắt nhanh chóng chảy dài.

Ý cười trong mắt Nhan Noãn Noãn phút chốc trầm xuống, đáy mắt xẹt qua từng đợt hàn ý, nàng đưa tay nắm lấy cánh tay đang nắm áo Long Trác Việt của Nhan Ngọc Thông, đôi môi hồng khẽ cười, nụ cười như nắng thu

động lòng người.

“Tứ đệ sao phải tức giận chứ, Vương gia chỉ là vô tâm thôi!” nàng cười nói, thanh âm ôn nhu, thanh thúy, có chút ý tứ muốn lấy lòng.

Một nữ tử như hoa như ngọc đột nhiên cười với mình khiến Nhan Ngọc Thông nhất thời choáng váng, hai mắt ngập tràn si mê cùng tham lam.

Nhan Noãn Noãn trước kia vốn rất nhát gan, cho dù nàng ta thật sự rất đẹp nhưng lại thiếu sức sống, bất quá chỉ được coi là một mĩ nhân đầu gỗ khiến người ta cảm thấy vô vị, đã vậy nàng ta lại còn thích cúi đầu, vẻ tuyệt sắc cũng bị tư thế hèn mọn phá hỏng hoàn toàn.

Sống chung nhiều năm như vậy rồi mà đến hôm nay Nhan Ngọc Thông mới cảm nhận được vẻ đẹp tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn, bộ dáng mềm mại đáng yêu này thật sự không thua kém đám nữ tử thanh lâu, thực là muốn câu hồn người mà, cho dù bây giờ kinh thành đệ nhất mỹ nhân Bạch Vũ có ở đây cũng phải nhường lại ánh sáng. Nếu có thể đưa nàng ta lên giường, tư vị chắc chắn sẽ không thua kém gì so với hoa khôi của thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành.

“Nếu đại tỷ đã nói thế thì đệ đương nhiên sẽ không chấp nhặt với tên ngốc này!”

Nhan Ngọc Thông vẻ da^ʍ tà nhìn Nhan Noãn Noãn, vươn móng vuốt chạm tới mu bàn tay Nhan Noãn Noãn, hai mắt lộ rõ tham lam khiến Nhan Noãn Noãn nhìn mà không nhịn được buồn nôn.

Đôi mắt đẹp phút chốc tràn ngập hàn ý, Nhan Noãn Noãn nắm lấy cổ tay Nhan Ngọc Thông dùng sức bẻ ngoặt lại, mạnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng xương cốt bị ép chặt.

Nhan Ngọc Thông bỗng dưng bị đâu, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện đưa được Nhan Noãn Noãn lên giường, gương mặt anh tuấn thống khổ, đau đớn kêu lên không ngừng: “Đau… đau… tiện nhân, mau buông tay ra!”

Nhan Noãn Noãn thấy Nhan Ngọc Thông mạnh miệng chửi, hàn ý càng đậm, ý cười trên mặt không đổi,“Được!”, nàng đáp nhẹ rồi bất ngờ tăng thêm mấy phần lực đạo, Nhan Ngọc Thông đau đến nỗi phải buông áo Long Trác Việt ra.

“A a a, ngươi còn không buông tay, có tin hay không ta sẽ bảo cha đánh chết ngươi?”

Nhan Ngọc Thông chỉ cảm thấy tay của mình sắp bị Nhan Noãn Noãn bẻ gãy tới nơi, cho dù có võ công hắn cũng không thể nào đứng dậy nổi, thêm vào đó, Nhan Hướng Thái cưng chiều hắn quá mức nên võ công của hắn chỉ ở mức bình thường, so với không có cũng không khác biệt là mấy. Dù sao thì việc có võ công hay không cũng không hề ảnh hưởng tới địa vị của hắn ở Nhan gia cũng như trong lòng Nhan Hướng Thái.

‘Rắc!’ âm thanh xương gãy vang lên cùng lúc với tiếng hét kinh hãi, đinh tai nhức óc của Nhan Ngọc Thông.

“A a a a…”

Nhan Noãn Noãn khẽ dùng lực, Nhan Ngọc Thông ngã lăn trên đất, nàng lạnh lùng nhìn Nhan Ngọc Thông đau đến chảy cả mồ hôi, thản nhiên phủi bụi trên quần áo, lạnh nhạt nói: “Ngươi cứ việc nói Nhị thúc đánh chết ta, ấy là nếu ông ta còn có thể cầm gậy được… Còn có, tục danh của Vương gia không phải để cho ngươi tùy tiện gọi, người cũng không phải để ngươi tùy tiện mắng lại càng không phải là đối tượng cho ngươi khi dễ!

Nhan Ngọc Thông tuy không học vấn, vô công rỗi nghề nhưng lại rất có tiếng, trước kia Nhan Noãn Noãn tuy không bước ra khỏi cửa nhưng đối với chuyện của hắn cũng biết một vài chuyện, nàng chính là xác định Nhan Ngọc Thông này ‘yếu nhược’ nên mới hạ thủ. Muốn ăn hồng đương nhiên phải chọn hồng mềm rồi. Về phần hậu quả, để sau đi, hiện tại chỉ cần nàng thích là được.

“Việt Việt, chúng ta đi thôi!” Nhan Noãn Noãn nắm lấy cánh tay Long Trác Việt đi đến cửa phủ.

Nhan Ngọc Thông dùng cánh tay không bị Nhan Noãn Noãn bẻ gãy chỉ chỉ nàng, trừng mắt hoảng sợ, trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách nói: “Ngươi… ngươi không phải Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn là một phế nhân, nàng ta không có võ công!”