“Lý do? Có thể không nói không?” Một mạt ngượng ngùng xẹt qua trong mắt, Như Ý chỉ hỏi vậy.
“Ta cuối cùng đã làm được gì đó để ngươi có thể đáp lại ta như thế này phải không? Ta cũng không muốn chỉ có lần này là ngoại lệ thôi. Nói cho ta biết có được không?”
“Ngươi còn muốn tiếp tục cùng Chu Thất diễn kịch để chọc giận ta ư?” Tự tiếu phi tiếu nhìn Cát Tường, Như Ý bởi vì nhớ lại “chuyện gì đó” mà mất hứng rồi.
“Chuyện đó…” Nghe ra ngữ khí của y, Cát Tường cười cười, hỏi thật cẩn thận nhưng vẫn không giấu được một tia đắc ý: “Ngươi bị chọc cho giận?”
“Ừ, giận lắm.” Gật đầu thừa nhận, hai gò má lại ửng đỏ, không phải vì ngượng mà vì tức. “Ngươi biết rõ ta ở ngay phía sau, thế mà vẫn dám làm ra chuyện như vậy. Rõ ràng là để kích động tuyết búp bê lạnh như băng sương kia, chủ ý đầy rẫy mờ ám như vậy chẳng lẽ ta nhìn không ra? Đây cũng không phải lần đầu tiên ta bắt gặp ý nghĩ xấu xa của ngươi.”
“Ai bảo ngươi thích đi sau ta nhưng lại chưa bao giờ chịu hiện thân a? Hơn nữa nếu ngươi đã rõ ràng ý tứ của ta thì tại sao lại tức thành như vậy?”
“Nếu ta biết thì tốt rồi.” Thở dài, không thể lảng tránh được. ” Tại sao chứng kiến ngươi cùng Chu Thất diễn trò thì đầu lại đau đến ê ẩm? Tại sao hận không thể cầm đao chém chết ngươi hoặc Chu Thất hoặc cả hai ngươi luôn? Ta vốn không phải loại người dễ xúc động như vậy, tại sao vô duyên vô cớ rối loạn tâm tình chỉ vì các ngươi ôm nhau? Ta không chuẩn bị tốt tâm tình, cũng không muốn dưới tình thế cấp bách lại phạm sai lầm lớn. Ta chỉ muốn tìm một chỗ để bản thân tỉnh táo lại. Vậy mà vẫn làm không được. Vừa nghĩ đến ngươi dựa vào lòng Chu Thất, ngay lập tức cơn giận trong lòng ta lại bùng phát. Hậu quả của việc mạnh mẽ vận công áp chế là chỉ chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.”
Cát Tường nghe mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hai tay vô thức siết chặt lấy Cát Tường. Đối với người học võ, kiêng kỵ bậc nhất chính là tẩu hỏa nhập ma. Nhẹ thì công lực toàn bộ tự hủy biến thành một phế nhân, nặng thì khí huyết nghịch lưu mà chết. Vừa nghĩ đến Như Ý từng hỗn loạn đến mức có thể vong mạng ở một nơi mà mình hoàn toàn không biết, trái tim của Cát Tường lại từng trận từng trận đau thắt.
Như Ý đương nhiên cũng phát giác tâm tình của Cát Tường. Y không giãy dụa, vẫn để yên cho Cát Tường ôm, tiếp tục nói: “May mắn người nọ (Na Nhân) kịp thời xuất hiện, bằng không ngươi có muốn cũng không thể thấy ta được nữa đâu.”
“Người nọ (Na Nhân)? Là người nào?” Cái tên kì quái, có lẽ cũng không phải người bình thường.”
“Hắn là tùy thân hộ vệ của đệ đệ ta, là một trong rất ít giáo chúng có thể đánh ngang tay với ta.”
“Ngươi có đệ đệ ư?” Tưởng tượng không ra “Ma công tử” Ngọc Như Ý luôn luôn ngạo mạn lại ngang ngạnh cũng có thân đệ đệ của mình.
“Có mà.” Cười, không thèm để ý đến sự kinh ngạc của Cát Tường. “Bất quá thân thể y không tốt, cho nên cần có hộ vệ.”
“Vậy hắn…”Na Nhân” kia làm sao lại ở bên cạnh ngươi?”
“Hắn làm việc theo lệnh của đệ đệ, cũng không thuộc sự quản hạt của ta.” Hay nói cách khác, đó là tài sản riêng của Ngọc Như Nguyệt. “Có lẽ là đệ đệ muốn hắn tới. Hắn giúp ta bình ổn nội tức hỗn loạn, sau đó chúng ta đã nói chuyện thật lâu.”
“Nói về điều gì vậy?” Tò mò nha.
“Rất nhiều rất nhiều, đại đa số là về ngươi.”
“Ta?”
“Ừ, ngươi, Đường Cát Tường.”
“Vậy…các ngươi đã nói những gì?”
“Nhiều điều lắm. Về võ công của ngươi, thái độ làm người, vị trí quan trọng của ngươi trong Đường Môn cũng như sức ảnh hưởng trong chốn giang hồ. Người nọ phân tích cho ta biết rõ trong chốn giang hồ, ngươi là kẻ không thể bỏ qua.”
“Vậy thôi đó hả?” Cát Tường có chút bất mãn. Trong giang hồ trở nên nổi danh và là một nhân vật trọng yếu là giấc mộng của rất nhiều người, nhưng đây cũng không phải ý nghĩa sống duy nhất mà? Đối với Cát Tường, điều trọng yếu nhất với sinh mạng là một trái tim tự do, kể cả tự do được yêu và tự do của ái nhân.
Tình yêu, vốn chính là một điều quan trọng nhất với cuộc sống. Không có nó, đường đi của nhân sinh sẽ không bao giờ đầy đủ. Yêu cầu của Cát Tường cũng không quá cao, hắn chỉ hy vọng ái nhân của mình cũng có thể đáp lại mà thương hắn thôi.
(ờ, =.= và phải có ‘mặt tiền’ ngon hơn hắn, yêu cầu thấp thiệt)
“Không chỉ như vậy.” Như Ý thở dài. “Người nọ hỏi ta, trong đời này của ta, điều gì là quan trọng nhất. Ngay trong cơn tẩu hỏa nhập ma, ta liều mạng chống cự là vì điều gì? Vì sao ta có thể cắn răng chống giữ đến phút cuối? Trong tư tưởng của ta, người nhớ mãi không quên là ai? Lúc ấy ta thật muốn trả lời, là vì sự kiêu hãnh của ma giáo giáo chủ mà ta còn cầm cự được, nhưng mà ngươi không biết đâu, người nọ có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người, ở trước mặt hắn, đáp án duy nhất của ta chỉ có thể là ngươi.”
“Ta?”
“Phải. Nguyên nhân ta liều mạng là bởi vì ngươi, ta vậy mà lại không nỡ để ngươi một mình sống trên đời này. Mặc dù ngươi là kẻ diện thiện tâm ác, làm việc trông có vẻ hời hợt nhưng lại cực kì giảo hoạt xảo quyệt không có chỗ nào là tốt, vậy mà ta hết lần này đến lần khác vẫn mãi nhớ kỹ thần thái tươi cười xấu xa của ngươi, ngẫm lại, ta cũng thấy rất không cam lòng.”
“Ngươi nói thế này…là đang tán dương ta hay đang chì chiết ta vậy?” Cát Tường nghe mà không biết nên biểu cảm thế nào cho hợp. Như Ý nhớ kỹ hắn thì đương nhiên hắn phải cao hứng rồi —— được được, hắn thừa nhận hắn đang phi thường phi thường phi thường cao hứng —— nhưng mà…nói thẳng ruột ngựa như thế đúng là đả kích hắn không ít đi. Kiểu này…có thể xem như phong cách riêng của Như Ý khi nói lời ân ái vậy.
“Ngươi nói xem? Là tán dương hay là chì chiết? Chuyện ngươi đã làm còn cách nói nào khác để hình dung không?”
“À chuyện này…” Cát Tường cười khúc khích. Bây giờ mà đào chuyện cũ lên kể lại thì…tình huống có vẻ rất bất lợi cho mình à nha.
“Người nọ nói với ta, nếu thật sự ta đối với một người cứ bận tâm nhớ mãi không quên, vậy chỉ có thể là vì một nguyên nhân duy nhất, chính là trong bất tri bất giác, ta đã đối với hắn động tâm rồi.”
“Hở?”
“Ta không thể tin được. Ta hỏi người nọ dựa vào điều gì mà khẳng định như vậy. Hắn nói cho ta biết, tâm ý của hắn cũng đặt hết vào một người, cho nên hắn phi thường hiểu được ánh mắt của ta càng lúc càng không thích hợp, ta nhân tiện đã hỏi hắn người trong lòng của hắn là ai, kết quả hắn nói cho ta biết đó chính là Như Nguyệt.”
“Như Nguyệt? Ai vậy?” Lại thêm một cái tên lại, xưa giờ chưa từng nghe.
“Như Nguyệt là đệ đệ của ta, cũng là chủ nhân của người nọ. Ta có chết cũng không ngờ hai người họ lại là một đôi. Phải biết rằng cá tính người nọ rất nghiêm cẩn, hơn nữa chỉ nghe theo Như Nguyệt, người nọ có dũng khí nói hết tất cả, tuyệt đối không phải vì tuân lệnh Như Nguyệt. Ta thân là ca ca ruột thịt, vậy mà không chút nào hiểu rõ khuynh hướng tình cảm của y, thật sự là một đả kích không nhỏ.”
“Cho nên…” Kết quả là…?
“Người nọ thay mặt Như Nguyệt nói cho ta biết, nếu đã thật sự thích ai thì ta không nên tiếp tục chần chừ. Chọn chuẩn mục tiêu rồi trực tiếp thượng đi, là nam hay nữ có quan trọng gì đâu, hơn nữa y cũng thay ta quan sát ngươi đã lâu, vô luận là võ công hay nhân phẩm thì ngươi đều là ứng viên tốt nhất, sánh đôi với ngươi cũng không vũ nhục ta.”
“Ý ngươi là đệ đệ ngươi đã quan sát ta từ rất lâu?” Vậy là Cát Tường lại không chút xíu nào phát hiện ra, thật mới mẻ. Không hổ danh là ma giáo giáo chúng, lợi hại thật. “Nếu đây không phải ý của đệ đệ, ngươi sẽ không đến tìm ta ư?”
“Nếu không phải Như Nguyệt đối với ngươi có rất nhiều cảm tình, tại sao ta phải đến tìm ngươi chứ?” Thẳng thắn hỏi ngược lại, đầy một kiểu “Như Nguyệt là quan trọng nhất”.
Không phải chứ…Dưới đáy lòng u ám khóc thét, này rõ ràng là đệ đệ nặng ký hơn tình nhân rồi, lần đầu tiên được biết thì ra Như Ý có khuynh hướng “Đệ đệ ta là nhất trên đời” a.
(brother complex =)))
Bất quá…quản y làm gì. Nể tình công lao Ngọc Như Nguyệt nhắc nhở mà Như Ý mới nhận ra vị trí của mình trong tim y, không so đo nhiều làm gì. Quá trình như thế nào không quan trọng, chỉ cần y thừa nhận đã thích mình là tốt rồi. Dưới tình huống hai bên lưỡng tình tương duyệt, tiếp tục để ý mấy lễ nghi phép tắc trọng yếu không phải là cách làm của người thông minh. Việc cấp bách bây giờ là dùng hành động chứng minh tấm chân tình của mình.
Lập tức siết chặt tay, đôi môi đỏ mọng dê xồm hướng vội đến gương mặt của Như Ý mà ấn.