Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 116: Hi vọng

Cầm mấy túi đồ Lê Diệp mua, Doãn Chính Đạc dắt cô đi về phía cánh cổng. Du khách nhốn nháo, tiếng cười khúc khích của đám trẻ, khiến Lê Diệp bất chợt hoảng hốt…

Hồi Hi Hi được đúng nửa tuổi, cô có dẫn thằng bé đến công viên giải

trí. Thằng bé xem mấy tiết mục biểu diễn mà vỗ tay cười khanh khách, còn lắc đầu theo tiếng nhạc.

Khi đó, Hi Hi nhìn thấy bóng bay sặc sỡ, xem chừng rất muốn có một quả.

Cô bỏ tiền ra mua, chẳng mấy chốc quả bóng đã bị nó thả bay lên. Thằng

bé gào khóc ầm ĩ, cô xót tiền không muốn mua lại. Lúc đi ngang qua cửa

hàng đồ chơi, nó tóm lấy cái mặt nạ đầu gấu nhất quyết không buông tay.

Cô thật sự rất muốn chiều thằng bé, nhưng chỗ thuốc của nó chẳng mấy nữa sẽ hết, cô không thể tiêu xài hết bong luôn được.

Thời

gian có đứa nhỏ bên cạnh thật ngắn ngủi. Cô tiếc nuối, cô tình nguyện

đổi mọi giá nào để đưa nó quay về, có điều không ai có thể trao cho cô

cơ hội đó.

Hôm nay trở lại chốn cũ, cô mua bóng bay và

mặt nạ gấu, coi như tặng cho Hi Hi chút an ủi. Trên đời này, ngoài cô

ra, còn có một người nguyện toàn tâm toàn ý thương yêu nó, hy vọng một

ngày kia nó có thể quay trở về, và rồi sẽ dành cho nó nhiều sự chăm sóc

cưng chiều hơn.

Rời khỏi công viên giải trí, Lê Diệp vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra. Anh đã một lần chịu gánh nặng, có một số chuyện không thể xóa sạch được, nhưng cần học cách để tiêu tan.

Anh lái xe, đưa hai người cùng đi một vòng thư thả quanh thành phố.

Thăm một tòa thành nổi tiếng, một ngôi trường đại học lâu đời, thả bước

chậm rãi bên hồ, nhìn tốp năm tốp ba sinh viên đọc sách hay tản bộ. Cái

tự do tự tại đơn giản này, thật khiến người ta luôn thèm khát.

Đi nguyên một ngày, về đến khách sạn, cả hai đều hơi mệt mỏi. Anh vào

phòng tắm xả nước ấm, Lê Diệp thì gom chỗ quần áo hai người mới thay ra, trông chúng lem nhem lấm bẩn, cô liền đem đi giặt.

Doãn Chính Đạc ngồi cạnh bồn tắm nhìn cô giặt quần áo cho mình. Trước đây,

ngay cả một bát cháo hoa cô cũng không chịu nấu cho anh, giờ thì việc gì cũng ôm đồm.

Giặt quần áo xong, chống gậy, Lê Diệp sực

nhớ ra hai ngày anh luôn ở bên mình, không kìm được bèn hỏi, “Anh không

cần gọi một cú điện thoại về sao?”

Anh chỉ quan tâm nước tắm có ấm vừa không, nên lắc đầu, “Chuyện công ty, có người thay anh xử lý.”

Cô chỉ sợ gã Khang Đức Văn kia sẽ tranh thủ cơ hội mà phá rối sau lưng. Anh cứ thoải mái đi như vậy, e là sẽ thả cửa cho kẻ khác lợi dụng.

Bắt gặp dáng vẻ lo lắng của cô, anh cởϊ áσ sơmi ra, “Yên tâm đi, anh đã sai người theo dõi anh ta rồi.”

Lê Diệp không nghĩ anh không có chuẩn bị gì mà đã đi, nhưng phàm là kẻ

mưu mô đều ra tay vào những thời cơ tốt nhất, thật sự khiến người ta

không thể yên tâm được.

Anh ghé lại gần, ôm lấy cô, “Đang lo lắng cho anh ư?”

Hơi nóng phả bên tai, Lê Diệp cảm thấy như có một dòng điện truyền qua, khiến cô co người lại, “Nước được rồi đấy, tắm đi.”

Anh đưa tay, cởi bỏ cúc áo trước ngực cô, “Cùng tắm.”

Lê Diệp tóm lấy tay anh, lắc lắc đầu, “Đừng.”

Chóp mũi anh khẽ cọ qua thùy tai cô, xúc cảm lành lạnh khiến cả người

cô căng cứng. Bàn tay Lê Diệp hơi run run, cô định gạt bỏ hai tay anh

đang ôm riết hông mình, “Doãn Chính Đạc.”

Anh không có thêm hành động gì, chỉ ôm cô, “Cùng nhau tắm.”

Cô không đấu lại nổi anh, chớp mắt đã bị anh cởi hết quần áo. Cô không

muốn, nhưng anh lại dai như đỉa, ghì chặt lấy cô.

Một lát sau, chỉ một chốc lát, cô đã bị anh bế lên.

Co cứng người lại, cô đẩy bả vai anh, “Thả tôi xuống.”

Anh nâng chân bước vào bồn tắm. Không gian đủ lớn, hơi nước ấm áp bốc lên khiến cả người khoan khoái vạn phần.

Đặt cô ngồi trên đùi mình, anh ôm lấy thân thể mảnh dẻ của cô. Cho dù

đã từng sinh con nhưng nhìn cô vẫn chẳng có da thịt, ngay cả chỗ nên đầy đặn của phụ nữ cũng vậy, không thấy được chút gợi cảm nào cả. Anh gối

lên hõm vai cô. Chẳng trách anh mãi không phát hiện ra, nếu dưới bụng

người phụ nữ này không có một vết sẹo, chẳng ai tin cô đã từng sinh con.

Cầm khăn mặt, nhúng nước ấm rồi lau rửa cho cô, anh không hề có phản

ứng mờ ám, chỉ như đang chăm sóc một chậu hoa yếu ớt.

Lê Diệp nhìn vào cánh tay tráng kiện của anh. Anh che chở cho cô, khiến tâm tình cô vô cùng bình thản.

Hôn khẽ lên đầu vai cô, anh thủ thỉ, “Diệp Nhi, đừng khóc nữa, anh không muốn nhìn thấy em rơi nước mắt.”

Cô sợ hãi, đưa mắt nhìn hơi nước bốc lên trong phòng tắm.

“Chúng ta, như bây giờ ấy, sau này sẽ tốt thôi.” Anh cảm thấy, cô sắp

có thể tiếp nhận mình. Sau này họ sẽ ở chung lâu hơn, tình cảm tích tụ

dần dần cũng sẽ sâu đậm hơn.

Với chuyện gì anh cũng có

sự tin tưởng, chuyện tình cảm cũng vậy. Cô từng không nhìn anh, nhưng

một khi anh tóm lấy được ánh mắt cô, thì anh có thể chắc chắn rằng, cả

đời này cũng không để cô rời xa.

Về tương lai, đây là

điều cô không nghĩ đến. Người trên trái đất này đều cùng một dạng, nhưng không giai tầng để hòa nhập lại không. Có người cả đời cũng không có

được cái kết hậu, nghèo túng chật vật mãi, kẻ trời sinh ra đã áo gấm lụa là, vô tư thảnh thơi.

Anh là người nổi bật trong giai

cấp cao, còn cô, chỉ là một người bình thường nhất trong những người

bình thường. Cô biết mình có bao nhiêu khó khăn để bước vào, cũng chưa

từng ôm hy vọng bước vào. Lời anh nói, cho dù cô có nghe thấy, thì cũng

thật sự không có tâm tư này.

Thấy cô ngẩn người, anh cũng đoán được suy nghĩ của cô, “Anh sẽ không để cho người ta làm khó em.”

Vẻ mặt cô vẫn điềm nhiên. Điện thoại ngoài phòng bỗng đổ chuông, anh

đứng dậy, lấy khăn quấn quanh eo, “Anh ra nghe một lát.”

Lê Diệp dựa vào thành bồn tắm, dòng suy nghĩ trôi tự do.

Trở ra phòng ngủ, Doãn Chính Đạc bắt điện thoại. Tiếng nói ở đầu dây

bên kia có vẻ rất dồn dập, “Anh Doãn, có phát hiện mới.”

Anh nhíu mày, “Ở đâu?”

“Giữa trưa hôm nay, hai người kia lái xe đi, đến một làng nhỏ cách nông trường hơn hai mươi cây số thì dừng lại. Tôi thấy họ đi vào một chỗ,

trong đó có một đôi vợ chồng trẻ, cả một thằng bé chừng hai tuổi nữa.”

Doãn Chính Đạc nắm chặt điện thoại, thấp giọng nói, “Theo dõi bọn họ, đừng để đi mất, tôi sẽ đến ngay.”

Dặn dò xong, Doãn Chính Đạc đặt điện thoại xuống.

Lau khô người, anh trở vào phòng tắm. Lê Diệp ngả nghiêng người, trông có vẻ buồn ngủ.

Bế cô ra, thần thái anh vẫn như thường. Đặt cô xuống giường, anh lại

lau khô người cho cô, mặc quần áo, rồi ẩn nhẹ cô vào trong chăn, “Ngủ

đi.”

Cô uống thuốc cảm nên hơi buồn ngủ. Nhìn thấy anh, cô hé miệng thở dồn dập, định nói anh cũng đi ngủ sớm đi thôi.

Anh nghiêng người nằm bên cạnh, vỗ vỗ người cho đến khi cô ngủ, hơi thở ổn định.

Anh áp lại gần, thấp giọng gọi hai tiếng bên tai cô. Thấy cô không có

phản ứng gì, anh khẽ khàng đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo rồi cầm

chìa khóa lên. Chắc chắn cô đã ngủ say, anh mới mở cửa đi ra ngoài.

Phóng ô tô như bay, anh chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Tâm trạng của

anh cũng giống nhau, đều không chịu tiếp nhận sự thật tàn khốc là không

còn đứa nhỏ nữa, nhưng lại không đành lòng đánh mất chút hy vọng mong

manh trong nỗi hoài nghi. Như vậy chẳng những khiến mình mệt mỏi, mà còn cả đối phương.

Anh không thể nói cho cô biết, mà nhờ

người theo dõi đôi vợ chồng vị bác sĩ kia. Anh thà để mình đau khổ vì sự thất vọng sau nỗi hy vọng, cũng không muốn gây sức ép cho cô một lần

nữa.

Tốc độ xe tăng nhanh, con đường giữa đêm khuya, chỉ có một chiếc xe cô độc vυ't đi.

Lao đến cổng ngôi làng, đã có người chờ sẵn ở đó, Doãn Chính Đạc sợ sẽ

đánh rắn động cổ nên xuống xe, cùng người kia đi bộ vào.

“Anh Doãn.” Người kia kể, “Cả nhà đó vẫn đang thu dọn hành lý, hình như là sắp ra ngoài.”

Cùng đi đến trước cửa nhà kia, Doãn Chính Đạc đưa tay gõ thật mạnh.

Bên trong không có âm thanh gì, cũng không có tiếng đáp lại. Anh không

nghĩ ngợi, giơ chân đạp tung cửa ra rồi xông vào, nhưng đèn điện trong

nhà đã tắt hết.

Người đi cùng cầm đèn pin, soi xét một lúc, chợt có tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Tim anh đột nhiên thít lại một cách khó hiểu. Lần theo tiếng khóc,

luồng sáng đèn pin đảo qua, chợt có một người phụ nữ ôm đứa nhỏ sắp nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Anh tiến lên hai bước, nhanh tay tóm người phụ nữ kia lại, rồi giành lấy đứa nhỏ.

Đèn được bật lên, Doãn Chính Đạc lập tức cúi đầu nhìn đứa nhỏ. Đó là

một cậu bé đang vô cùng sợ hãi, miệng mếu máo, hoảng hốt nhìn người lạ,

nước mắt lã chã rơi thành dòng.

Doãn Chính Đạc lau nước

mắt cho nó, nựng lấy khuôn mặt mũm mĩm. Anh có chút bối bối, gần như

không thể tập trung tinh thần suy luận được. Anh nhìn đứa nhỏ trong

lòng, mãi lâu sau mới gọi nó được bằng giọng run rẩy, “Hi Hi?”

Bỗng nhiên thằng bé ngừng khóc, nghiêng đầu nhìn anh.

Doãn Chính Đạc siết chặt cánh tay, ôm ghì lấy thằng bé. Anh vẫn không

dám xác định, thậm chí không chắc chắn, nhưng có một cảm giác kì diệu

khiến anh tràn trề nỗi hy vọng nóng rực như lửa.